Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 32 : Bản thảo của tử khiêm – số 32

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


“Công tử nhà Thượng thư nào?”. Hiểu Nguyệt kinh ngạc…



“Chính là vị Trần Tỉnh nhà Trần Cần Thái kia!”. Tử Khiêm vừa lau mặt vừa nói: “Nghe nói tối hôm qua sau khi tàn tiệc thì bị đại vương sơn tặc bắt đi, chờ đến khi được tìm thấy vào sáng nay thì hắn đã bị lột sạch rồi bị ném ở chân núi rồi, vừa nhìn qua thì có vẻ đã bị người ta làm gì đó rồi. Ài, tạo nghiệt mà!”.



Hiểu Nguyệt che miệng: “Thật à…”.



“Đây là tin đồn lớn nhất hôm nay đấy! Bản thảo của ta cũng không đủ bán nữa!”. Tử Khiêm cướp cái bánh bao trong khay của Sầm Miễn, lại tiếp tục chạy ra ngoài rồi…



Hiểu Nguyệt nghĩ đến chuyện này thì đỏ mặt lên, hỏi Sách La Định: “Hắn… bị nam cướp sắc, hay là bị nữ cướp sắc nhỉ?”.



Vẻ mặt Sách La Định cũng rất khó hiểu, bĩu môi: “Dạo gần đây sao lại có người khẩu vị nặng thế chứ…”.



Lau mặt xong rồi, Sách La Định ra ngoài mua bánh bao chiên cho Bạch Hiểu Nguyệt. Lúc này cả thành đã sớm oanh động, dân chúng hoàng thành cứ như uống phải tiên đơn, người nào người nấy sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, túm năm tụm ba cùng nhau bàn tán chuyện “cướp sắc” kia.



Sầm Miễn cùng Sách La Định đi ra ngoài đã nhanh chóng bị đoàn người hấp dẫn, khoanh tay đứng cạnh nghe hóng.



Sách La Định mua bánh bao chiên xong rồi, ra khỏi cửa hàng sớm một chút đã thấy vị đại thiếu gia Sầm Miễn này đang đứng ngoài đoàn người mà há hốc mồm kinh ngạc, trong đám người có một người ăn mặc kiểu tiều phu đang nói chuyện gì đó một cách rất sinh động.



Khóe miệng Sách La Định cũng co giật, Sầm Miễn này vừa mới tới đây đã bị dạy hư rồi, khi về liệu Quế vương có lật bàn không nhỉ?



Đi đến kéo hắn một cái, nói: “Đừng có nghe mấy cái chuyện thật thật giả giả này, mấy cái tin đồn này có thể làm cho lợn nái trèo cây được luôn đó.”.



“Không phải…”. Sầm Miễn vừa theo Sách La Định trở về thư quán vừa nói: “Nghe nói tiều phu đó chính là một trọng những người phát hiện ra Trần Tỉnh, nói cứ như thế hắn chứng kiến tận mắt vậy, còn nói là Trần Tỉnh bị nữ đại vương sơn tặc cướp đi, bị thất thân rồi.”.



Mặt Sách La Định đầy vẻ chán ghét: “Có mà sơn tặc đại vương kia thất thân ấy? Trần Tỉnh chẳng phải là nam nhân bình thường sao, đâu có lỗ.”.



“Nhưng mà nghe nói mặc dù đại vương sơn tặc kia là nữ nhưng mà cao lớn vạm vỡ, hơn nữa toàn thân còn mọc đầy lông đen…”.



Sách La Định cảm thấy mí mắt mình sắp giật đứt đến nơi rồi, hỏi: “Thứ kia không phải là nữ nhân mà là một con khỉ cái.”.



“Bị con khỉ cái cướp sắc á?!”. Sầm Miễn không biết là Sách La Định đang chế nhạo, kinh ngạc kêu lên một tiếng.



Thật đúng lúc, một gia nô đi ngang qua cửa… cho nên, mấy lời đồn đại trong thành lập tức chuyển hướng luôn, ngày càng phát triển theo hướng ly kỳ hơn.



“Nghe nói chưa? Trần Tỉnh bị con khỉ cái cướp sắc đấy!”.



“Tưởng bảo là gấu mẹ mà?”.



“Ta nghe nói là gấu đen thành tinh nữa!”.



“Hửm? Nghe nói là hắc phong quái mà?”.



“Hử? Vậy ai nói với ta là hắc sơn lão yêu vậy?”.



***



Hiểu Nguyệt ăn bánh bao chiên, uống canh xương, vẻ mặt vẫn đỏ ửng, hỏi Sách La Định: “Nữ cũng có thể cướp nam à?”.



Sách La Định chỉ bánh bao chiên, nói: “Ăn bánh bao của nàng đi, đừng có mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn!”.



Sầm Miễn cũng rất tò mò: “Cướp thế nào vậy?”.



Sách La Định đỡ trán…



Lúc này Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cửa vào, đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ đến.


“Tử Liêm… tên giống như của phu tử Tử Khiêm vậy.”. Hiểu Nguyệt cảm thấy rất thú vị.



“Tính cách cũng chẳng khác bao nhiêu.”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Nhưng mà hắn họ Trần, tên là Trần Tử Liêm.”.



Sách La Định ngoắc tay gọi Trần Tử Liêm, Tử Liêm bèn leo tường vào, đến bên cạnh Sách La Định, nộp lên một tờ bản đồ.



Sách La Định mở bản đồ ra, đó là một tấm bản đồ núi Đại Bình, vẽ rõ cả việc núi có bao nhiêu thung lũng, ngay cả sườn núi nào có hình dạng gì và mọc cây nào cũng viết rất rõ.



“Thuộc hạ đã điều tra một chút rồi, chỉ có thung lũng nằm ở ngọn núi ở phía Tây Bắc mới có thể làm chỗ cho sơn tặc ẩn thân thôi.”. Tử Liêm chỉ vào bản đồ: “Địa thế sơn cốc này vô cùng hiểm trở, binh mã căn bản không thể đi xuống, mà địa hình ở phía Tây Nam lại khá thoáng, có điều muốn đi vào cũng không dễ.”.



“Sao lại không dễ vào?”. Tử Khiêm có chút khó hiểu.



“Phía Tây nam…”. Sách La Định nhíu mày một cái: “Chỗ đó thông với bãi săn bắn của Hoàng gia.”.



Tử Khiêm vỗ tay một cái: “Đúng rồi!”.



Đời này, Đương kim thánh thượng có ba niềm đam mê, ngoại trừ thích hóng hớt và thích “trọng thưởng” ra thì chính là thích săn thú. Bên ngoài hoàng thành có một khu rừng rất lớn, chim thú quý nào nào cũng có, mỗi năm ở hoàng thành đều có mùa đi săn, thợ săn ra vào khu rừng đó rất nhiều. Cả ngọn núi Đại Bình kia đều nằm ở vòng ngoài mà thôi, khu săn bắn của hoàng gia được chia thành ba phần, vòng ngoài, khu vực trung tâm và vòng trong…



Khu vực trung tâm thường có rất nhiều dân chúng đến săn bắn, lý do đại khái là bởi Hoàng thượng làm gương khá tốt cho nên không chỉ có dân chúng hoàng thành mà tất cả những người thích săn bắn khắp mọi nơi trong cả nước đều đến khu săn bắn ở hoàng thành này vài chuyến mỗi năm.



Còn vòng trong chính là nơi mà Hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích thường đi, những cuộc tranh tài săn bắn hàng năm đều được tổ chức tại đó, xem lại thời gian một chút thì cũng sắp đến ngày đó rồi, cũng gần với ngày hội hoa….



Mọi người còn đang nói chuyện thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “phạch phạch phạch phạch”.



Trình Tử Khiêm nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ lát sau đã ôm một con bồ câu béo ú chạy vào.



Sách La Định biết cái con bồ câu này, chính con bồ câu đưa thư lần nào đến cũng phải ị cho hắn một bãi, càng ngày càng béo rồi.



Tử Khiêm rút một cuộn giấy từ trong ống đồng ra, con chim bồ câu thì được Hiểu Nguyệt ôm lấy vuốt lông.



Mở mảnh giấy ra xem, trên mặt Tử Khiêm lại xuất hiện vẻ khó tin.



“Sao rồi?”. Sách La Định tò mò.



“Trần thượng thư vào cung nói rõ sự tình, Hoàng thượng vốn dĩ định giúp đỡ hắn, dù sao thì bọn sơn tặc cũng chẳng phải người tốt gì, muốn để ngươi đi trừ phiến loạn.”. Trình Tử Khiêm vừa nói vừa nhướng mày một cái: “Ai ngờ giữa chừng lại bị người ta cướp mất.”.



Sách La Định bĩu môi một cái: “Tên nào dám cướp mất chuyện vui của lão tử?”.



“Đường Tinh Vũ.”. Trình Tử Khiêm chống má: “Chuyện này đúng là mặt trời mọc từ đằng tây!”.



“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ sao?”. Hiểu Nguyệt cũng kinh ngạc.



Sách La Định cũng cảm thấy khó tin: “Đường Tinh Vũ? Chính là Ngũ hoàng tử vô dụng đó sao? Chẳng phải hắn đang bị cấm túc à?”.



“Nghe nói lúc bị cấm túc đã rút ra kinh nghiệm xương máu, muốn được làm người tử tế một lần nữa, cho nên mới muốn dùng việc này để lấy công chuộc tội, còn nói là sẽ nhờ ngươi giúp một tay, để có thể nhân cơ hội này mà theo ngươi học tập thật tốt gì đó nữa.”. Trình Tử Khiêm híp mắt cười, vỗ Sách La Định: “Chắc là nương hắn dạy rồi. Hơn nữa cũng không phải ngươi không biết, nương hắn chính là em họ của Trần thượng thư, nhà người ta tự mình gây chuyện đương nhiên là muốn tự mình giải quyết rồi.”.



Sách La Định chống cằm. Hắn có biết Đường Tinh Vũ. Mấy hoàng tử kia hắn đều biết hết, lão đại lão nhị đều sợ Hoàng hậu và Lệ phi, đã sớm tỏ vẻ chẳng màng đến ngai vị hoàng đế rồi, một năm ba trăm sáu mươi ngày thì có đến ba trăm ngày không ở hoàng thành. Lão tứ thì lại ốm đau bệnh tật đến độ chẳng thể ra nắng cũng chẳng thể ra gió, cứ như hắt hơi một cái cũng có thể gãy cả xương sườn rồi. Lão ngũ thì ngược lại, thân thể khỏe mạnh nhưng phải cái con người lại hư hỏng, thói hư tật xấu nào cũng có hết, lại không cầu tiến.



Sách La Định vẫn luôn tin tưởng, người xấu có rất nhiều loại là do bẩm sinh đã có, có một số người bản chất đã xấu rồi, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản chất khó dời, Đường Tinh Vũ mà có thể biến thành tốt được sao? Thế thì cũng không còn là heo nái leo cây nữa, mà là trên cây mọc ra heo nái mất rồi…



Còn đang nói chuyện thì có một gia đinh của thư quán chạy vào, nói: “Sách tướng quân, có người tìm ngài.”



“Ai vậy?”.



“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ…”.