Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 38 : Bản thảo của tử khiêm – số 38

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Đoàn xe ngựa của thư quán Hiểu Phong cứ thế hùng tráng kéo vào hoàng cung, hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, tất cả những quan viên có thể đến đều đến hết, những người không thể đến cũng chạy đến, cho dù có phải đứng xem ngoài cửa thành cũng tốt.



Cho nên, ngoài cửa hoàng cung vô cùng náo nhiệt.



Trên đời này sẽ luôn gặp phải những người được hoanh nghênh, mỗi năm đến lúc vào cung cũng chỉ có mấy người là được vây quanh nhiều nhất, cơ bản cũng là mấy người chiếm nhiều thế thượng phong nhất mà thôi.



Hàng năm Bạch Hiểu Phong luôn là người phải chịu nhiều áp lực nhất, đương nhiên, những quan viên đến làm quen với hắn thì rất ít, nhưng các vị thiên kim tiểu thư nhà các quan viên ấy lại khá nhiều.



Mà Đường Tinh Trị lại bị các quan viên vây quanh nhiều nhất, ngay cả mấy vị huynh đệ của hắn cũng đến góp mặt điểm tên.



Sách La Định lại là người năm nào cũng có người muốn đến vây quanh nhưng mà chẳng ai dám vây quanh hết, cho nên hắn đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đi rất thảnh thơi.



Mặt khác, năm nay còn có thêm một Sầm Miễn nữa.



Quế vương độc chiếm một phương, có quyền có thế lại quan hệ rất tốt với Hoàng thượng. Sầm Miễn bản thân là Tiểu vương gia đương nhiên cũng đã khiến cho người ta mỏi mắt ngóng trông rồi. Hơn nữa nghe đồn hắn sẽ đính hôn với Đường Nguyệt Yên, như vậy sẽ là phò mã tương lai đó! Bây giờ không đến nịnh hót thì phải đợi đến khi nào nữa?



Không ít người đến bắt chuyện cũng vây hắn và Đường Nguyệt Yên lại, đẩy hai người xán lại gần nhau.



Ngược lại, Đường Nguyệt Như hàng năm được rất nhiều người vây quanh thì năm nay lại vắng tanh vắng ngắt, bị đẩy ra ngoài.



Nguyệt Như một mình đi vào hoàng cung, Sầm Miễn chen từ trong đoàn người ra, vừa định đến bên cạnh Nguyệt Như, lại phát hiện một khi hắn vừa mới đi ra ngoài thì đã có rất nhiều người đi theo hắn, một số người thậm chí còn đụng phải Nguyệt Như nữa, hại nàng chẳng còn cách nào khác là tránh ra.



Sầm Miễn giận, thế nhưng cũng chẳng thể giúp được gì, may mà Sách La Định bảo Đường Nguyệt Như đi bên cạnh Hiểu Nguyệt, hắn thì đẩy xe của Hiểu Nguyệt, xung quanh cũng chẳng có ai dám đến gần.



Đường Nguyệt Yên vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Sầm Miễn lại vừa nhìn Bạch Hiểu Phong một chút.



Bạch Hiểu Phong đã sớm chẳng thèm quan tâm đến những chuyện diễn ra ở đây rồi, chỉ nhanh chóng bước về phía trước, vào hoàng cung nhanh bao nhiêu là chóng thoát khỏi những người này bấy nhiêu, hắn chưa từng để ý đến Đường Nguyệt Như một cái, càng không thèm để ý đến mình một cái. Nhìn lại Sầm Miễn, đôi mắt chưa từng dời khỏi người Nguyệt Như, trong mắt tràn đầy lo lắng.



Nguyệt Yên khẽ thở dài, nàng cũng đột nhiên nghĩ đến, gần đây hình như mình thường than thở, không khỏi cảm thấy khó chịu.



Nàng đang đi thì nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy câu xì xầm bàn tán: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”.



“Xong rồi!”.



“Hừ, để xem hôm nay nàng ta bẽ mặt thế nào!”.



“Đúng vậy, ai kêu thường ngày nàng ta còn giả như thánh nữ.”.



“Đồ con hoang.”.



“Hì hì.”.



Đường Nguyệt Yên đảo mắt nhìn xem, nhưng bên cạnh có quá nhiều người, nàng cũng không tìm được người nào nói, nhưng mà… xem ra hôm nay có người muốn hại Đường Nguyệt Như.



Hôm nay Nguyệt Yên cảm thấy nóng giận hơn mọi ngày một chút, thầm rủa mấy con tiện tì kia, mặc kệ là thiên kim con nhà quan lại hay là quận chúa nhà nào, hôm nay ai dám bắt nạt Đường Nguyệt Như, nàng đều dạy dỗ cho một trận nên thân.



Sầm Miễn quá lo lắng cho Đường Nguyệt Như, không đứng vững một cái đã bị đẩy ngả, suýt nữa thì đụng vào Đường Nguyệt Yên.



Nguyệt Yên đột nhiên trợn mắt trừng hắn một cái, Sầm Miễn giật mình lùi lại tận mấy bước – Hình như tâm trạng Thất công chúa hôm nay xấu chưa từng có thì phải!



“Thật ra thì.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Nguyệt Như bên canh: “Hoạn nạn mới thấy chân tình nhỉ, em cũng chưa từng thấy Nguyệt Yên nóng nảy như vậy bao giờ, mấy ngày nay cậu ấy vị tỷ mà trừng mắt nhìn người ta mấy lần rồi đấy!”.



Đường Nguyệt Như hơi ngây người một chút, sau đó cười nhẹ: “Đúng vậy, có một số việc khi so sánh với một cái mới rồi mới biết được mình thực lòng muốn cái gì đấy.”.



Hiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn Đường Nguyệt Như.



Sách La Định cũng nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười – Thật ra thì xảy ra nhiễu loạn lần này, tất cả mọi người đều coi Đường Nguyệt Như như người yếu đuối, nhưng lại không ai nghĩ tới, cùng là con gái nhưng thực tế vẫn khác nhau! Có một số cô nương, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ đặt mình vào vị trí cần người ta bảo vệ, bởi vì nàng không chỉ có năng lực bảo vệ chính mình, mà đồng thời còn có thể bảo vệ cả người khác nữa.



Đường đến yến tiệc không quá dài, đám người cũng dần tìm được vị trí của mình, đều tản ra.



Theo lệ thường, hoàng tử và công chúa là những người nhập tịch cuối cùng, đến chúc thọ cho phụ hoàng.
Lúc này, sau lưng lại có tiếng động vang lên.



Sách La Định quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên cũng tới. Ở bên trong, Sầm Miễn vẫn đang nói chuyện cùng Đường Nguyệt Như, nàng cũng không đi vào, đứng chờ ở cửa, ngay bên cạnh chỗ Sách La Định khoanh tay dựa vào.



Sách La Định nhìn nha đầu này, đột nhiên nghĩ đến trước đó Bạch Hiểu Nguyệt có nói với hắn, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy Đường Nguyệt Yên trưởng thành hơn một chút.



Đường Nguyệt Như ngồi trên giường tháp, nhìn Sầm Miễn bên cạnh.



Sầm Miễn đưa tay giúp nàng nhặt chiếc giày đã bị tuột ra bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu tỷ không muốn đi thì cũng không cần phải đi, không cần đi làm cái chuyện có thể khiến mình khổ sở hoặc không vui.”.



Nguyệt Như ngây ngẩn, nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Có những khi thân bất do kỷ.”.



Sầm Miễn ngẩng đầu lên, hình như lấy can đảm, nói: “Không cần, không cần làm chuyện khiến mình chịu thiệt thòi chỉ để đổi lấy bình an.”.



Nguyệt Như hơi cười, đưa tay sờ đầu hắn: “Chỉ có đệ là hiểu lòng người nhất.”.



Sầm Miễn lắc đầu một cái: “Ta nói thật, nếu như tỷ không muốn ở lại Hoàng thành nữa, hoặc là ở trong cung cảm thấy thiệt thòi, thì cũng không cần nhẫn nại, hãy nói cho ta biết, ta có thể giúp tỷ lo liệu chu toàn.”.



Nguyệt Như cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Muốn lo liệu chu toàn thế nào?”.



“Ừm…”. Sầm Miễn suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như tỷ ghét mấy lời đồn đại khó nghe ở Hoàng thành này, ta có thể dẫn tỷ đến nơi khác ở. Nếu như tỷ cảm thấy rất cô đơn, ta có thể tìm rất nhiều người đến giúp tỷ vui. Nếu có người bắt nạt tỷ, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ không cần cái gì cũng tự mình gánh vác như thế.”.



Nguyệt Như nhìn chằm chằm Sầm Miễn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Miễn nhi, đệ thật tốt, sau này ai gả cho đệ nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”.



Sầm Miễn nhìn chằm chằm Nguyệt Như, lời ra đến cửa miệng rồi, cuối cùng vẫn nuốt trở về.



Sách La Định nhìn Đường Nguyệt Yên bên cạnh một chút, lại thấy nàng cắn răng giậm chân, có vẻ tức giận.



Nguyệt Như cười cười: “Thật ra thì cũng có những lúc cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng mà ta không thể đi được, nơi này là nhà của ta.”.



Sầm Miễn gật đầu một cái, giúp Nguyệt Như đi giầy vào: “Nhưng nếu như tỷ không vui, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách giải quyết! Còn có ai bắt nạt tỷ, cũng phải nói cho ta biết!”.



Nguyệt Như gật đầu một cái, đưa tay nhéo má hắn, giống như khi nhỏ vậy.



Sách La Định lại thấy Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài.



Đảo mắt nhìn nàng một cái, Đường Nguyệt Yên cũng ngẩng mặt lên nhìn Sách La Định một chút.



Sách La Định xác định chắc chắn cái này không thuộc phạm vi hiểu biết của mình, cho nên cũng lười để ý, chỉ quan tâm chuyện… ai có thể dẫn hắn về chỗ dạ tiệc đó đi, hắn không phân biệt rõ ràng đường lắm.



“Ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt thế nào?”. Đường Nguyệt Yên đột nhiên mở miệng.



Sách La Định hơi sững sờ, nhìn Đường Nguyệt Yên.



Nguyệt Yên khoanh tay, quan sát trên dưới Sách La Định một cái: “Giả ngây giả dại, hồ đồ không rõ đúng không, cẩn thận bị sét đánh!”.



Nói xong giận hừ hừ bỏ đi.



Khóe miệng Sách La Định co giật – Hử, nha đầu này ăn phải cơm sống à, làm gì mà nổi giận dữ vậy?



“Nhớ chưa?”.



Sách La Định quay đầu lại, thấy Trình Tử Khiêm đang cầm giấy bút tựa vào tường sau lưng hắn, nhắc nhờ: “Cẩn thận bị sét đánh!”.



Sách La Định kéo hắn lại: “Đúng lúc, ngươi biết đường hả?”.



Trình Tử Khiêm bị kéo đi, còn nói tiếp: “Ta nói Lão Sách à, ngươi xem người ta chàng hữu ý thiếp vô tình thảm biết bao nhiêu. Khó khăn lắm ngươi mới có một thiếp hữu ý với ngươi, ngươi cố mà hiểu cho tình cảm của người ta chút đi chứ, không phải lúc nào cũng có được may mắn từ trên trời rớt xuống thế này đâu. Trong biết bao đóa hoa đào như thế, nếu chỉ dựa vào ngươi đi hạ một đóa thì chẳng biết đến tháng nào năm nào mới nở được đâu.”.



Sách La Định nhấc chân muốn đạp lên mặt hắn một cước.