Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Chương 39 : Bản thảo của tử khiêm – số 39
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Trở lại tiền viện, các cô nương cũng nhao nhao muốn đi, ai cũng biết năm nay có thể Đường Nguyệt Như sẽ không được chọn nữa rồi, kình địch duy nhất chỉ có Đường Nguyệt Yên mà thôi. Nhưng mà, có tin đồn Đường Nguyệt Yên và Sầm Miễn cũng sắp đính hôn, cho nên tất cả những cô nương hàng năm đều bị hai vị mỹ nhân này bỏ xa đều thấy được ánh sáng mặt trời rồi.
Trước đây, Đường Nguyệt Yên đều cực kỳ mong ngóng lần xem pháo hoa mỗi năm này, dù sao thì nàng cũng rất hiếu chiến. Nhưng mà hôm nay chẳng biết tại sao lại không hứng thú nổi.
Lúc Sầm Miễn cùng Đường Nguyệt Như đến nơi, pháo hoa cũng đã được bắt đầu rồi.
Chúng thần đã rời chỗ từ sớm, tất cả mọi người đều tập trung đến cửa thành.
Sách La Định ở phía sau đẩy xe lăn của Hiểu Nguyệt, cười hỏi: “Nàng không muốn lên à?”.
Hiểu Nguyệt nhảu môi: “Ta lên kiểu gì chứ? Nhảy lên hả?”.
Sách La Định bật cười: “Ta đẩy nàng lên.”.
Hiểu Nguyệt híp mắt cười, phất tay từ chối: “Không cần, ta không thèm quan tâm đâu, năm trước ta cũng không tham gia nữa.”.
“Cũng phải, mấy cái bảng xếp hạng mỹ nhân hàng năm cũng không thấy tên nàng, không có lý nào, nàng cũng đâu có thua Đường Nguyệt Như và Đường Nguyệt Yên.”. Sách La Định thuận miệng nói.
Đôi mắt Hiểu Nguyệt cũng cong lên, hỏi: “Thật hả?”.
“Khụ khụ.”. Sách La Định tằng hắng một tiếng.
“Hàng năm ta đều không tham gia.”. Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái.
“Tại sao?”. Sách La Định không hiểu.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lầm bầm: “Con gái làm đẹp vì người mình thích, bên dưới thành đó không có người ta thích, việc gì ta phải khổ sở trưng diện cho người ta xem.”.
Sách La Định cúi đầu nhìn mái đầu đen nhánh của nàng.
“Hơn nữa…”. Hiểu Nguyệt tựa vào lưng ghế, vắt tay, hất cằm mà lầm bầm: “Cho dù cả thiên hạ đều thấy ngươi đẹp thì có ích lợi gì? Người ngươi yêu thấy ngươi đẹp, vậy mới là đẹp thực sự!”.
Sách La Định ngẩng đầu lên… thấy ở phía trước, Đường Nguyệt Như đi ở phía sau đoàn người, sánh bước cùng Nguyệt Như từ từ đi, phía trước là cả một nhóm các cô nương đang bừng bừng ý chí chiến đấu.
Sách La Định chợt cười.
“Cười gì vậy?”. Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên hỏi hắn, tiện thể còn tặng hắn một nụ cười thật ngọt.
Sách La Định xoa má, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời… lầm bầm một câu: “Hôm nay không giống như sẽ có sét nhỉ?”.
Hiểu Nguyệt bị hắn chọc cười, híp mắt nói: “Nhưng lần xem pháo hoa năm nay cũng khá đặc biệt.”.
Sách La Định nhìn nàng một chút.
Hiểu Nguyệt thầm nói trong lòng – Năm nay có ngươi cùng xem mà.
Đường lên thành còn rất dài, phải đi lên một cầu thang thật cao.
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sách La Định một chút: “Như vậy vẫn không phải là yêu hả?”.
Sách La Định sờ cằm: “Ái chà, tên Bạch Hiểu Phong này thật khó nắm bắt.”.
Hiểu Nguyệt mỉm cười.
Nói đi thì cũng phải nói lại, có người cười thì ắt sẽ có người khóc.
Mọi người vô thức nhìn về phía Đường Nguyệt Yên vẫn đứng dưới thành lầu chưa có đi lên.
Thấy được Đường Nguyệt Yên đang ngơ ngác đứng dưới thành, những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má, dưới ánh sáng của pháo hoa sáng chói, nhìn rất rõ ràng, nàng khóc đến lệ hoa đái vũ, khiến cho không ít người phải xót thương.
“Hình như Nguyệt Yên rất đau lòng.”. Hiểu Nguyệt nhịn không được than: “Đáng tiếc, đại ca chỉ có thể chọn một người.”.
Sách La Định nhìn nàng một chút, đột nhiên hỏi: “Nàng chắc chắn Đường Nguyệt Yên đang nhìn Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Như sao?”.
Hiểu Nguyệt hơi ngây người, theo tầm mắt của Nguyệt Yên mà nhìn sang.
Thấy giữa cầu thang thật dài trước cửa thành lầu, có đứng một chàng trai, mũ áo xộc xệch, lại còn thở hổn hển, hai tay đang ôm một đôi giầy, ngửa mặt nhìn bóng lưng Bạch Hiểu Phong cùng Đường Nguyệt Như ở trên thành. Ánh mắt trong veo dưới bầu trời đầy pháo hoa mơ hồ ẩn hiện một nét buồn thương, khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, rất rất nhẹ.
Nguyệt Yên vẫn luôn dùng mu bàn tay lau mặt, vậy mà nước mắt cũng không thể ngừng được, chẳng biết tại sao…
Hạ Mẫn cùng Nguyên Bảo Bảo đều đến an ủi Nguyệt Yên, hai nàng chưa từng thấy cô khóc nhiều như vậy, như đã nói, tối nay không biết đã có biết bao cô nương cũng khóc đến vậy đây.
Trình Tử Khiêm đứng bên cạnh Sách La Định, tay viết nhoáy nhoáy mà miệng thì vẫn cứ lầm rầm: “Qúa đặc sắc! Chắc chắn là một tin đồn chói lọi nhất trong lịch sử các tin đồn đại của hoàng thành!”.
Sách La Định lắc đầu cười, ngẩng đầu nhìn pháo hoa chói lọi khắp trời, lại cúi đầu… liền thấy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt lại đang ngẩng đầu nhìn hắn, pháo hoa trong đôi mắt nàng, cũng không hề kém phần rực rỡ so với bầu trời trên kia.
Sách La Định đang nhìn, đột nhiên, Trình Tử Khiêm ở sau lưng lại giơ tay lên ấn đầu hắn xuống một cái: “Ngươi chủ động chút sẽ chết à?!”.
***
Lần này, Sách La Định cúi đầu, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt… rất vừa vặn, hai cái miệng xáp lại cùng nhau, hôn thật mạnh.
Sách La Định vội vàng ngẩng đầu lên, che đầu trừng Trình Tử Khiêm.
Tử Khiêm đẩy hắn, bảo hắn mau nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đi: “Ái cha, không ổn rồi!”.
Sách La Định sửng sốt, quay đầu lại, thấy Bạch Hiểu Nguyệt rụt cả người vào trong áo choàng, trốn trong xe lăn cọ tới cọ lui, dáng vẻ y như một con mèo bị mắc vậy.
“Bị đập vào rồi à?”. Sách La Định muốn nhìn một chút xem nàng có bị đụng thương hay không?
Bạch Hiểu Nguyệt dùng áo choàng che mặt không động đậy, hai cái tai thì đỏ bừng, cứ như bị lửa đốt vậy.
Sách La Định cũng không ép nàng ngẩng đầu lên, ngẩng mặt tiếp tục ngắm pháo hoa, lưỡi vô thức liếm môi một cái - Ừ, cảm giác cũng không tệ.