Hình Danh Sư Gia
Chương 110 : Cái đạo kinh doanh
Ngày đăng: 19:38 18/04/20
Vừa nghe lời này, mấy điếm tiểu nhị vội đứng thẳng người dậy, chỉ có một đầu bếp và một điểm tiểu nhị kiêu ngạo là vẫn còn lười nhác chẳng coi vào đâu.
Hạ Phượng Nghi chỉ vào đầu bếp và tiểu nhị đó bảo: "Hai ngươi bị đuổi việc, mau thu thập hành lý rời khỏi tửu lâu!"
Hai người ngẩn ra, phảng phất như không nghe thấy lời Hạ Phượng Nghi nói, đưa mắt nhìn nhau.
Điếm chưởng quỹ vội bước tới nói nhỏ với Mạnh Thiên Sở: "Ông chủ, đầu bếp này là ông chủ trước thỉnh từ kinh thành tới, là người đã làm qua mấy tửu lâu có tiếng ở kinh thành, tài nghệ không tệ a."
Mạnh Thiên Sở cười cười, đáp: "Sau này tửu lâu sẽ do nương tử của ta quản lý, ngươi có lời gì cứ nói với nàng ấy."
Thần tình của điếm chưởng quỹ vô cùng bối rối, vội nói lại với Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi nhìn đầu bếp lười nhác đó cười lạnh nói: "Nếu như tài nghệ không tệ, sao tửu điếm này không có lấy một người khách vậy?"
"Cái này... còn chưa tới giờ cơm mà."
"Trưa trờ trưa trật rồi mà chưa tới giờ cơm? Ngươi lừa ai vậy? Trong bếp chỉ có một lò ông táo nổi lửa, trong bồn rửa chén chỉ có mấy cái đĩa dơ, tay của người rửa chén sạch trơn khô ráo!" Rồi nàng chuyện thân, nhìn các du khách chạm bước đi qua cửa, quay lại hỏi chưởng quỹ đó: "Ta hỏi ngươi, giờ là giữa trựa mà có mấy khách nhân đến đây?"
Chưởng quỹ ú ớ: "Cái này..."
Hạ Phượng Nghi hừ lạnh, chuyển thân nhìn điếm tiểu nhị sưởi nắng lúc nãy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chào mời khách như vậy đó hả? Ngươi bị đuổi việc luôn, cùng hai tên đó lập tức rời khỏi đây!"
Chưởng quỹ vội hạ giọng nói: "Đừng..., tiểu hỏa kế này là bà con xa với Lâm chưởng quỹ..."
"Hiện giờ tửu lâu này là của Manh gia ta, bất quản là ai, làm được thì lãnh tiền công, không thiếu một cắc, còn có hoa hồng, làm không được thì cuốn gói cút xéo! Ba người các ngươi lập tức đi ngay!"
Ba người đó biết Mạnh Thiên Sở là hình danh sư gia của tri huyện đại lão gia, chọc vào không được, cho nên không dám nói lại, cúi đầu ủ rũ trở về thu thập hành lý cuốn gói đi.
Những điếm hỏa kế còn lấy thấy tình cảnh như vậy không dám hó hé tiếng nào, nhưng nhờ nghe nói ngoài tiền công còn có hoa hồng, liền lấy lại tinh thần, đứng thẳng nhìn Hạ Phượng Nghi giống như đội hộ vệ đang duyệt binh vậy.
Mấy ngày sau, tối đến Hạ Phượng Nghi dẫn Phi Yến về nhà, vui mừng báo: "Phu quân, tử điếm đã sửa sang xong rồi, hôm nay khai trương, chuyện làm ăn không tệ, khi chúng thiếp trở về thì số bạc thu được đa hơn hai lượng rồi."
Mạnh Thiên Sở không rõ giá thành kinh doanh của tửu điếm là bao nhiêu, do đó đối với thành tích này không có cảm xúc sâu xa gì mấy, hỏi: "Vậy chúng ta có lời hay chịu lỗ?"
Phi Yến cao hứng mở to đôi mắt chớp chớp liên tục, giành nói: "Đương nhiên là lời rồi a! Nếu không mợ chủ sao cao hứng như vậy chứ?"
"ha ha! Vậy thì tốt. Kiếm được bao nhiêu?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Thiếp tính toán qua, trừ các khoản phí dụng, tiền công, giá thành đồ ăn thức uống trong tiệm, thì bình quân mỗi ngày chi một lượng ba tiền, vậy chúng ta lời mỗi ngày bảy tiền!"
Mắt Mạnh Thiên Sở sáng rực lên: "Một ngày kiếm 7 tiền, một tháng là hai mươi mốt lượng bạc, tương đương một năm tiền lương của ta rồi, oa! Thật là hay quá! Nương tử thật lợi hại!"
Hạ Phượng Nghi nói: "Đừng cao hứng vội, đây chỉ là ngày khai trương mà, lại vừa tu sửa lại, Lâm chưởng quỹ và Viên chủ bạc đem tin tửu điếm mới mở cửa lại báo cho rất nhiều người, cho nên hôm nay khách đến rất đông. Sau này không biết có đông khách như vậy không. Do đó, chúng ta không thể án chiếu theo doanh thu hôm nay mà tính toán được, phải chờ ít nhất nửa tháng sau mới đại khái biết được tình huống kinh doanh. Nhưng dù sao thì kiếm lời là cái chắc rồi."
Mạnh Thiên Sở không có chí lớn gì, mỗi tháng có thể kiếm vài lượng là vừa ý rồi. Cho dù có bớt đi phân nửa, vậy mỗi tháng cũng lời hơn mười lượng, đủ làm hắn thấy vui rồi, nên vội bảo: "Nương tử cực khổ rồi, kiếm nhiều tiền vậy ta cao hứng lắm. Chỉ có điều sao này không cho nàng đầu tắc mặt tối suốt ngày như vậy."
"Mấy ngày nay tu sửa chỉnh đốn lại tửu điếm cho nên thiếp đều phải đến mỗi ngày, nhưng sau khi mở cửa rồi, mỗi tối đến lão Hà đầu sẽ đem sổ sách và tiền bạc về cho thiếp kiểm tra, báo cáo về tình hình kinh doanh trong ngày. Cách ba bốn ngày gì đó thiếp sẽ mang Phi Yến đi kiểm tra đột xuất là được, không cần đến mỗi ngày như hiện nay đâu."
Mạnh Thiên Sở thở phào: "Như vậy mới được chứ."
Hôm nay là ngày khai nghiệp lại kiếm được 0.7 lượng bạc, mọi người rất vui, Phi Yến liền xuống bếp làm vài món ngon, Mạnh Thiên Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết ở lại ăn, mọi người cùng nâng ly uống mừng, vui vẻ đầm ấm vô cùng.
Ngày lại qua ngày, một tháng sau, thân thể Mạnh Thiên Sở bình phục hẳn. Cuối tháng tổng kết lại, "Tây Tử tửu lâu" của hắn đạt lợi nhuận thuần đến 23 lượng bạc!
Điều này khiến Mạnh Thiên Sở vui mừng hết lớn, vì đó là con số tương đương lương một năm của hắn. Mạnh Thiên Sở nài ép cưa đôi tiền lời với Hạ Phượng Nghi, nàng dứt khoát không chịu, nói là bồi thường lại sự áy náy của nàng đối với hắn, rốt cuộc thì hắn cũng không nài ép được gì.
Hiện giờ đã vào hạ, trời rất nóng, Hàng châu thành chẳng có tí gió nào. Mạnh Thiên Sở vốn quen với quạt máy và máy lạnh, không thể chịu nổi cái nóng này, thế là Phi Yến phải theo sau hắn cầm cái quạt bồ thật to quạt lấy quạt để, kết quả bao nhiêu mồ hôi trên người hắn chạy hết sang người nàng!