Hình Danh Sư Gia
Chương 115 : Chơi hoa thuyền trên Tây Hồ
Ngày đăng: 19:38 18/04/20
Mạnh Thiên Sở nói câu này là phát từ chân tâm, án này không những quan hệ đến năm chục lượng bạc hay nhiều hơn nữa, mà là nếu làm tốt, có thể khuyếch đại ảnh hưởng của hắn. Dù gì thì hắn cũng một khiếu không thông đối với tứ thư ngụ kinh, đi thi nhờ khoa cử làm quan là không được rồi, hay là vẫn lợi dụng bản lãnh phá án mà kiếm tiền, làm sao sinh hoạt sung túc là được rồi. Đương nhiên, nếu cơ duyên xảo hợp có thể làm quan thì cũng không chối từ.
"Nếu thế thì đa tạ trước!" Kha tri phủ cung tay nói.
Thấy hôm nay mọi người đều bận rộn, điều tra phỏng vấn mà không làm ảnh hưởng gì là không thể được, hay là chờ tang sự xong xuôi rồi hẳn hay. Ngày chọn để hạ táng là ngày hôm sau, cho nên Hạ Thiên Sở quyết định ngày hôm sau rồi tiến hành điều tra. Chuyện cần điều tra trước là hoa thuyền Ấn Nguyệt ở Hồ Tây mà Kha Trù thường đến.
Mạnh Thiên Sở cho Mộ Dung Huýnh Tuyết trực tiếp về nhà, còn hắn thì ôm 50 lượng bạc cùng Thái tri huyện ngồi kiệu trở về huyện nha huyện Nhân Hòa.
Khi Mạnh Thiên Sở đặt rương bạc lên bàn, Phi Yến mừng đến mặt sáng rực lên, Hạ Phượng Nghi cũng vui cho hắn, nói: "Phu quân, xem ra cho dù không có Tây Tử Tửu Lưu, tiền chàng kiếm cũng quá dễ dàng a."
Mạnh Thiên Sở đắc ý dương dương nói: "Cái đó đương nhiên! Ta trước đây đã nói quá, các nàng coi ta là rơm là cỏ, người khác coi ta là bảo bối. Những kẻ coi ta là bảo bối không nhất định phải là nữ nhân đó nghe. Hiện giờ không phải là vậy rồi phải không, hắc hắc, nghĩ thế nào, hối hận rồi phải không?"
Hạ Phượng Nghi điềm đạm cười, "Chàng có thể kiếm tiền là một chuyện tốt, sau này ta rời bỏ đi cũng yên tâm rồi."
Mạnh Thiên Sở phảng phất như bị đánh một cây côn vào đầu, sự vui vẻ tràn đầy bổng chốc bay mất ra ngoài chín tầng mây, sầm sì nhìn Phi Yến, lại nhìn Hạ Phượng Nghi, đột nhiên nói: "Hiện giờ còn sớm, ta muốn đi Tây Hồ ngồi hoa thuyền uống rượu, các nàng đi cùng ta vậy!" Lời nói không cho phép sự thương lượng.
Sắc mặt Hạ Phượng Nghi biến ngay, hạ giọng nói: "Phu quân, chơi hoa thuyền... mang theo tiện thiếp... chỉ sợ không tốt đâu a."
Mạnh Thiên Sở không phát giác sắc mặt Hạ Phượng Nghi đã biến, vẫn ngữa cổ bảo: "Có gì mà không tốt chứ, dù gì hai chúng ta là vợ chồng giả, không tồn tại vấn đề ghen tuông. Hơn nữa, trước đó đã nói kỹ rồi, sau này khi chúng ta ở chung một chỗ, mọi chuyện đều do ta làm chủ. Sao hả, muốn hối hận rồi sao?"
Phi Yến cắn môi, lí nhí nói: "Thiếu gia, nô tì đi với thiếu gia thôi. Mợ chủ cực nhọc cả ngày mệt rồi, nên ở nhà nghỉ sớm cho khỏe.
Mạnh Thiên Sở không lý gì đến Phi Yến, vẫn như cũ nhìn Hạ Phượng Nghi, khóe miệng ẩn hiện nụ cười khoái chí.
Góc mắt của Hạ Phượng Nghi nhếch lên một chút nhìn hắn, thần tình hơi lãnh đạm, khẽ nói: "Được, tiện thiếp cùng phu quân đi chơi hoa thuyền vậy."
Mạnh Thiên Sở vừa rồi nghe Hạ Phượng Nghi lại đề cập đến chuyện rời xa, hắn cảm thấy không cần thiết phải lưu giữ Hạ Phượng Nghi làm gì, chỉ là một cô gái đẹp muốn chia tay thôi mà, điều này đối với sự tự tôn của hắn là một sự đả kích rất lớn. Trong lúc bực mình, hắn thực ra chẳng nghĩ gì, buột miệng yêu cầu nàng ta đi theo hắn chơi hoa thuyền với ý muốn làm khó nàng, không ngờ Hạ Phượng Nghi lại đồng ý.
Lúc này Mạnh Thiên Sở mới phát hiện sắc mặt của Hạ Phượng Nghi không ổn, bấy giờ mới nhớ bản thân chính là thế Mạnh Thiên Sở trước kia, một kẻ cờ bạc rượu chè chơi gái không thiếu món nào, và cũng chính vì như thế mới bị Hạ Phượng Nghi chẳng coi ra gì.
Nghĩ đến đó, Mạnh Thiên Sở vốn định giải thích kỳ thật bản thân phải đi hoa thuyền để tra án, nhưng nhìn thấy thần tình lạnh nhạt của Hạ Phượng Nghi và nụ cười khỉnh trào phúng, lòng hắn chợt dậy lên một cổ ngạo khí không gì át chế. Hắn thầm nghĩ, dù gì lão tử có ra sao đi nữa, nửa năm sau cô cũng đi kia mà. Lão tử có tìm hay không tìm nữ nhân khác cũng đâu có ảnh hưởng gì, hà tất phải giải thích làm chi.
Hơn nữa, cổ đại chẳng phải là chú trọng tam tòng tứ đức hai sao. Lão bà mà có trượng phu ra ngoài tìm hoa vấn liễu căn bản không dám nói hai lời (ngoại trừ cực ít nàng là sư tử hà đông). Lão tử trước sợ sói sau sợ cọp, thật chẳng có khí khái nam tử chút nào. Hắn hừ lạnh, nói: "Nàng và Phi Yến cải thành nam trang cùng ta đi, cùng ta đi hoa thuyền tìm kiếm cô nương nào!"
Mạnh Thiên Sở nghe đàn hát tinh thần sảng khoái, nâng ly rượu uống liền hai lượt, tiếp đó nữ tử đàn tiếp hai khúc, khúc buồn khúc vui, Mạnh Thiên Sở càng cao hứng hơn. Vương bộ đầu chỉ nghe mà ngủ gục, trong khi đó nữ tử bên cạnh bán nghề chứ không bán thân, nên mặt nhăn nhó không yên, nếu là bình thường thì Vương bộ đầu đã gọi tú bà đổi cô khác rồi, nhưng đêm nay Mạnh Thiên Sở thỉnh khách, lại là lần đầu cùng đi ra ngoài chơi với Mạnh sư gia, không tiện đổi cô nương, nên chỉ còn ráng nhịn lấy hết tinh thần nghe cô gái ấy đàn tỳ bà xướng ca.
Nghe xong mấy khúc, Mạnh Thiên Sở đã uống liên tiếp hơn chục bôi rượu, hơi có chút say, nhướn mắt liếc nhìn, phát hiện Vương bộ đầu chẳng hứng thú gì, liền hạ giọng cười hỏi: "Sao vậy Vương huynh? Không vừa ý cô nương a? Hay là muốn đổi cô khác?"
Vương bộ đầu đã bị rượu đốt nóng gần ngất đi, nhìn gò ngực cao vời của cô nương bên cạnh mà không đụng chạm được gì, giờ nghe Mạnh Thiên Sở hỏi vậy thật đúng là được lời như cửi tấm lòng, cười hề hề đáp: "Nếu như vậy... thì quá tốt rồi..."
Mạnh Thiên Sở chỉ vào nữ tử bên cạnh Vương bộ đầu: "Cô đi ra gọi má má của cô vào đây."
Nữ tử ấy như quẳng được gánh nặng, đứng dậy nhún người chào ôm đàn tỳ bà bước ra, lát sao thì tú bà lúc nãy đẩy cửa tiến vào, chấp tay xin lỗi lia lịa, hỏi: "Đại gia, ngài có yêu cầu gì không?"
Mạnh Thiên Sở nhắp một ngụm rượu, tùy tiện hỏi: "Nghe nói công tử của tri phủ Hàng châu thường đến hoa thuyền của bà chơi, phải không?"
Tú bà hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy là có dụng ý gì, ấp úng không chịu trả lời.
Mạnh Thiên Sở giả vờ không hề chú ý, nói với Vương bộ đầu: "Xem ra chúng ta hiểu lầm rồi, tin tức này quả thật là đồn ngoa, ta nói mà, công tử của tri phủ đại nhân là nhân vật cỡ nào chứ, sao lại đến loại hoa thuyền nhỏ này để chơi, xem ra là con hoa thuyền khác tên là Ấn Nguyệt rồi, chúng ta tìm sai chỗ rồi."
Vương bộ đầu nhất thời không hiểu dụng ý của Mạnh Thiên Sở, chỉ gật đầu theo.
Tú bà ở bên cạnh mấp máy miệng, nhưng vẫn nhịn không nói gì.
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Thôi vậy, chúng ta uống xong chung rượu này rồi đi vậy, đi tìm thuyền Ấn Nguyệt chân chính nào. Ở chỗ mà ngay công tử của tri phủ đại nhân thường đến chơi thì đến mới có ý tứ, tính tiền đi!"
Tú bà thấy vụ làm ăn sắp vuột mất, vội nói: "Hai vị đại gia, toàn bộ Tây Hồ chỉ có hoa thuyền của chúng tôi gọi là Ấn Nguyệt, không có thuyền nào khác nữa đâu."
"Không đúng, ta nghe hai ngài trước công tử của tri phủ đại nhân có đến hoa thuyền Ấn Nguyệt đó chơi mà..."
"Đúng a! Chiều hôm kia Kha công tử còn đến chỗ chúng tôi uống rượu cả buổi chiều đấy!"
"Ha, nghe chúng ta định đi là phịa ra chuyện này hả, muốn lừa ai vậy?"
Tú bà bối rối: "Nghe nói Kha thiếu gia tối hôm qua đã chết một cách rất li kỳ, hôm nay lại tra xét toàn thành, do đó lão thân không dám nói loạn...."