Hình Danh Sư Gia
Chương 116 : Nhị tuyền ánh nguyệt (*)
Ngày đăng: 19:38 18/04/20
Mạnh Thiên Sở phất tay: "Sanh tử có mạng, phú quý tại trời, Kha công tử mang đã như thế thì đó là chuyện không thể chống lại. Ta chẳng qua là muốn các định một chút xem công tử có thật đến hay không. Nhiều hoa thuyền như vậy chúng ta cũng không biết thuyền nào là tốt, nghe người ta nói công tử của tri phủ đại nhân thường đến hoa thuyền Ấn Nguyệt uống rượu nghe nhạc, do đó mộ danh mà tới. Chỗ mà công tử của Tri phủ đại nhân từng đến chơi thì khẳng định là không tồi. Còn về việc vận của cậu ta không ổn, đại hạn đổ xuống đầu thì là chuyện của cậu ta."
Tú bà nghe thế tức thời yên tâm ngay: "Tôi cũng nghĩ như vậy, hôm qua Kha thiếu gia còn đến chỗ chúng tôi uống rượu xong đi còn rất khỏe, sao lại đột nhiên chết đi được? Chúng tôi cũng rất kinh khủng, sợ liên lụy đến chỗ chúng tôi, do đó vừa rồi mới không nói. Đại gia nói về Ấn Nguyệt hoa thuyền ấy chính là chỗ chúng tôi đây, Kha công tử cứ cách năm ngày ba bữa đều đến đây một vòng, có lúc còn ở lại nơi này."
Mạnh Thiên Sở ra vẻ nửa tin nửa ngờ: "Thật có chuyện này sao? Vậy bà nói coi cậu ta thường đến với ai? Nói đúng ta mới tin bà."
"Kha công tử mang bằng hữu đến chơi hoa thuyền này nhiều lắm, ví dụ như công tử Lý Nhữ Hàn của Lý quân chánh Lý đại nhân, công tử Trần Nghị Không của Hàng châu phủ nha môn đồng tri Trần đại nhân, công tử Lãnh Vân Phong của Hàng châu Thiên hộ sở Lãnh thiên hộ, rất nhiều a."
Thật là nồi nào úp vung nấy, những kẻ thường lại vãng với Kha Trù đều là nhân vật con nhà quan hoặc là đại hộ cả. Mạnh Thiên Sở gật gù: "Bọn họ chọn ăn món gì?"
Câu hỏi này rất lạ, tú bà nghi hoặc liếc nhanh Mạnh Thiên Sở: "Đều là những món nhắm nhỏ, giống như các món dọn ra cho các vị hôm nay vậy. Lên hoa thuyền chơi có ai đi ăn uống thưởng thức gì đâu, đều là tìm đến cô nương cả thôi, do đó hoa thuyền chúng tôi không có nhiều món ăn, chỉ ba bốn loại rau thịt, những món đó đều dọn lên cho các vị rồi."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: người đến Ấn Nguyệt hoa thuyền này chơi không ít, chỉ có Kha Trù là trúng độc mà chết, hiển nhiên không phải trong rượu thịt ở đây có độc, mà là bị người nào đó hạ độc rồi. Hắn hỏi: "Hôm qua có ai mang theo món ăn không?"
"Hi hi, đại gia coi ngài nói kìa, sao lại có người mang thức ăn lên hoa thuyền để dùng chứ, hi hi hi."
"Bọn họ ở trên thuyền lâu không?"
"Mạnh đại gia sao lại cứ hỏi những vấn đề này vậy?" Tú bà dường như bắt đầu hoài nghi.
Vương bộ đầu trừng mắt: "Hỏi ngươi cái gì thì cứ thật thà mà trả lời đi!"
Tú bà giật nãy người: "Chỉ ngồi một chút chưa được một thời thần là đi liền."
"Vậy khi nào thì đi? Cậu ta chọn cô nương nào?" Mạnh Thiên Sở hỏi đến chỗ quan trọng, nhìn trừng vào mắt tú bà.
"Giờ ngọ đến ăn cơm, lúc đó chỉ có cậu ấy và công tử Lý Nhữ Hàn của Lý đại viên ngoại thôi. Đúng rồi, Lý Nhữ Hàn là biểu ca của Kha công tử, chọn cô nương hiện đang hầu các vị đây, không đòi ai khác nữa, uống rượu một chút rồi đi ngay."
Mạnh Thiên Sở nhìn qua cô gái bên cạnh, cười ha ha, quả đúng là xinh. Hắn cười bảo: "Vậy được rồi, xem ra bà đối với Kha công tử quen thuộc thật. Được rồi, nếu như là chỗ mà cậu ta đến, xem ra không tệ rồi. Vị huynh đệ này của ta đối với cô nương bà đưa tới không vừa ý, muốn tự đi chọn, bà mang huynh đệ ta đi chọn đi."
Tú bà cười hi hi đáp ứng.
Vương bộ đầu nghe lời này, vội vã cười vui đứng dậy cảm ơn Mạnh Thiên Sở xong theo sát tú bà ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Thiên Sở và tiểu cô nương ca hát lúc nãy. Mạnh Thiên Sơ hỏi: "Cô tên là gì?"
"Thiếp tên Liên Y."
"Liên Y? Liên y của sóng biếc gợn lăn tăn? Tên đẹp lắm, rất có ý tứ. Trưa hôm qua cô hầu qua Kha công tử, đúng không?"
Liên Y khẽ gật đầu: "Nghe nói vị công tử ấy tối hôm qua đã chết rồi...."
"Đúng a, cô kể lại sự ình hôm qua được không?"
"Dạ...." Liên Y cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc sau mới tối: "Trưa hôm qua, Kha công tử và Lý công tử đến hoa thuyền của chúng tôi. Họ thường đến đây nên má má rất quen, trực tiếp dẫn đến phòng cách vách đây, nói chuyện một lúc xong thì gọi rượu thịt lên, gọi tôi lên đàn tỳ bạ hát ca khúc, không đến một thời thần thì đi."
"Cô nghe họ nói với nhau cái gì không?"
"Bọn họ vào nhã gian (phòng vip) nói chuyện trước, nói một hồi thì mới gọi tôi vào, do đó không nghe họ nói với nhau cái gì."
"Lý công tử đó có phải là biểu ca Lý Nhữ Hàn của Kha công tử hay không?"
Liên Y gật đầu.
Tra cả nửa ngày, cuối cùng manh mối tập trung ở chỗ Lý Nhữ Hàn. Ngày mai tang lễ lo liệu xong, chôn cất hẳn hoi, phải lập tức tiến hành điều tra họ Lý này.
Những gì cần hỏi đã hỏi xong, Mạnh Thiên Sở uống liền mấy chung, nhưng một mình uống không hứng gì, liền hỏi Liên Y: "Ê, cô biết uống rượu không?"
Cô gái vội lắc đầu, nhưng thấy Mạnh Thiên Sở tỏ vẻ thất vọng như vậy, liền hơi gật đầu.
Mạnh Thiên Sở vui mừng nói: "Vậy được, cô uống với ta hai chung, vừa rồi hát mệt rồi, cũng nghỉ một chút đi."
Cô gái cảm kích gật đầu, đặt đàn tỳ bà xuống, ngồi cạnh Mạnh Thiên Sở, tự rót cho mình chung rượu: "Đại gia, thiếp thân kính ngài một chung."
"Được được!" Mạnh Thiên Sở cầm chung rượu lên cụng với nàng ta một chung, uống cạn.
Cô gái uống cạn chung này, lại rót đầy lại cho hai người.
Mạnh Thiên Sở giương cặp mắt say kèm nhèm nhìn chằm chằm vào cô gái: "Ầy, cô ngồi sát cạnh ta không sợ ta khi nhục cô sao? Cô là cô gái trong sáng bán nghề không bán thân mà, ngày bài Thập bát mô (**) cũng không biết."
Cô gái e thẹn cười: "Đại gia không phải là loại người đó."
"Vậy à, sao cô biết vậy? Ta là đại sắc lang nổi tiếng ở Hàng châu đó nha!"
Cô gái lắc đầu khẳng định: "Tuy thiếp thân đến hoa thuyền chưa lâu, nhưng người đến là thuộc dạng nào thì thiếp thân vẫn có thể nhận ra. Vừa rồi đại gia yêu cầu thiếp thân hát bài Thập Bát sờ gì đó... chính là muốn dùng khúc hát đó mà cố ý chọc tức hai vị cô nuơng vừa rồi, không phải có lòng muốn nghe...."
Mạnh Thiên Sở chua sót vô cùng, cố gượng cười nói: "Nói bậy, ta chọc tức hai người họ gì chứ ... à đúng rồi, sao cô lại biết hai người họ là nữ?"
Lời vừa nói ra, đáp án đã đến trong đầu: Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều là mỹ nữ, đặc biệt là Hạ Phượng Nghi hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương mỹ diễm vô cùng, nếu giả trang thành nam nhân thì giả thế nào cũng không giấu được cái đẹp dịu dàng của nữ tử, tú bà có thể nhìn ra, thì cô gái nhỏ hát đàn này đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Cô gái không hồi đáp, chỉ nhoẻn miện cười, lại kính Mạnh Thiên Sở thêm một bôi, nhỏ giọng hỏi: "Đại gia và hai vị cô nương đó tức nhau hả?"
"Đừng nhắc đến họ nữa, cô đàn tỳ bà không tệ a."
"Vậy Liên Y đàn cho đại gia nghe một khúc hen, chịu không?"
"Được chứ," Mạnh Thiên Sở nhướn mắt mông lung nhìn ra ngoài, chỉ thấy vầng trăng nghiên trên bờ nước, ánh trăng chiếu dìu dặt trên mặt hồi, nhớ tới bài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt của nghệ sĩ mù A Bình, không khỏi dậy lên nỗi buồn u uẫn, tùy tiện hỏi: "Cô biết gãy nhị hồ (đờn cò) không?"
"Nhị hồ?"
"Là hồ cầm đó."
"A, dạ biết."
"Vậy được, ta dạy cô một khúc, cô kéo nghe thử."
Liên Y vui mừng nói: "Được a, thiếp thân lấy giấy bút ra ghi."
Văn nhân mặc khách thường đến chơi hoa thuyền, rất nhiều văn nhân rất thích cấp cho những gái bán nghệ này những phổ khúc tả từ, do đó Liên Y cũng không cảm thấy kỳ quái, nhanh chóng lấy giấy bút ra, còn mang theo một cây hồ cầm.
Nhị Tuyền Ánh Nguyệt là khúc nhạc mà Mạnh Thiên Sở thích nhất thời còn ở đại học. Sau khi tốt nghiệp, công tác bận bịu vô cùng, cho nên thỉnh thoảng mới nghe. Chỉ có điều, khúc này quá dài, hắn chỉ nhớ được một phần, ư ử ngâm nga để trợ tửu hứng, chứ hát thì không được.
Do khách nhân đến chơi hoa thuyền có một phần lớn đều là kẻ văn nhã nửa mùa, những nhạc phổ lời ca hầu hết đều rất tệ. Tuy Liên Y rất có hảo cảm với Mạnh Thiên Sở, nhưng cũng không nghĩ hắn sẽ ngâm nga ra từ khúc nào hay, cho nên khi Liên Y bắt đầu ký lục, phần lớn là vì lễ mạo mà làm, cũng không coi nó là thật. Tuy nhiên, khi nghe xong một hồi, thần tình bình thản trên mặt từ từ biến thành sự vui mừng chen lẫn sùng kính.
Liên Y ghi lại ca khúc của Mạnh Thiên Sở xong, bản thân nhẹ hát qua một lượt, sau đó cầm đàn nhị hồ vừa nhìn bài hát vừa kéo theo. Mới đầu, tiếng đàn có vẻ ngượng ngập, nhưng dần dần thành thạo hơn. Mạnh Thiên Sở căn cứ ấn tượng, chỉ đạo cho nàng điều chỉnh tiết tấu nhanh chậm, qua một lúc thì nghe hay dần lên.
Mạnh Thiên Sở nhắm mắt hân thưởng khúc đàn cò động lòng người này, uống hết chung này đến chung khác, chợt nghe ngoài cửa ẩn ước có tiếng khóc truyền vào.
Mạnh Thiên Sở cả kinh, gọi với ra: "Là ai ở ngoài đó?"
"Là... là chúng tôi!" Cửa bị đẩy ra, Hạ Phượng Nghi chậm bước tiến vào, phía sau là Phi Yến, hai người đã khóc mắt nhòe lệ.
"Hai người... hai người không phải là về rồi sao?" Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi.
Phi Yến đáp: "Chúng em căn bản không đi đâu cả, mợ chủ lo thiếu gia uống say không người chiếu cố. Chúng tôi ở ngoài chờ thiếu gia, vừa rồi lời người nói, mợ chủ và em đều nghe được hết. Thiếu gia, người sao lại cố ý chọc tức mợ chủ vậy?"
"Chọc cái gì mà chọc? Hai người nói cái gì mà ta nghe chẳng hiểu?"
Hạ Phượng Nghi bước tới trước mặt hắn: "Ta.... ta hiểu lầm huynh rồi, thì ra là huynh đi tra..."
Nàng định nói thì ra là hắn đi tra án, nhưng nói được phân nửa thấy Mạnh Thiên Sở khẽ lắc đầu, vội vã dằn lời lại, ngừng một chút, áy náy nói: "Thật xin lỗi, là ta hiểu lầm rồi, huynh là một chính nhân quân tử..."
"Hà! Thôi cho ta xin!" Mạnh Thiên Sở xua tay: "Đừng có dùng loại lời này bắt bí ta, gặp phải cô nào thích hợp, ta cũng động tâm vậy thôi."
Phi Yến trách: "Còn giả vờ cái gì nữa! Nếu thiếu gia là loại người đó, vừa rồi chúng tôi không có mặt, Vương bộ đầu cũng không có, thiếu gia đã sớm động thủ rồi."
"Nam nhân tìm cô nương không nhất định là người xấu, Đại từ nhân Liễu Vĩnh (Liễu Vinh 987-1053, là nhà thơ Tống, thể loại Tống từ nổi tiếng) con thường lăn lộn chốn yên hoa kìa. Người ta chẳng phải là lưu danh trăm đời đó sao. Hơn nữa, người xấu chưa chắc là phải đi tìm cô nương."
Đột đầu nhĩ giao đả thu thiên ( nhị thập cú )
Thân thủ mạc tả kiên bàng nhân
Kiên bàng đồng nguyễn nhất bàn niên
Thân thủ mạc tả hiếp chi loan
Hiếp chi loan loan lâu trứ kiên ( nhị thập tứ cú )
Thân thủ mạc tả tiểu mao nhân
Tái quá dương mao bút nhất chi
Thân thủ mạc tả hung thượng bàng
Ngã hung hợp liễu nhĩ thân trung ( nhị thập bát cú )
Thân thủ mạc tả chưởng ba trung
Chưởng ba loan loan tại lưỡng bàng
Thân thủ mạc tả nhũ đầu thượng
Xuất lung bao tử vô chích dạng ( tam thập nhị cú )
Thân thủ mạc tả đại đỗ nhân
□ tượng nhất khu tài ương điền
Thân thủ mạc tả tiểu đỗ nhân
Tiểu đỗ nhuyễn nhuyễn hợp huynh nhãn ( tam thập lục cú )
Thân thủ mạc tả đỗ tề nhân
Hảo tương đương niên phì lặc tề
Thân thủ mạc muội thí cổ biên
Hảo tự dương dương đại bạch miên ( tứ thập cú )
Thân thủ mạc tả đại thối nhân
Hảo tương đông qua bạch ti ti
Thân thủ mạc tả bạch tất loan
Hảo tương lê ngưu vãn nê trần ( tứ thập tứ cú )
Thân thủ mạc tả tiểu thối nhân
Vật đắc bát lai vật đắc khai
Thân thủ mạc tả tiểu túc nhân
Tiểu túc tế tế thượng huynh kiên ( tứ thập bát cú )
Biến thân thượng hạ tẫn mạc liễu
Đâu liễu lưỡng diện mạc đối trung
Tả bình mạc liễu dưỡng nhân tử
Hữu bình toa trứ dưỡng liễu đầu ( ngũ thập nhị cú )
Đông nhất trứ lai tây nhất trứ
Diện thượng cao lương yến biến oa
Lưỡng diện châm châm cức dạng dạng
Hảo tượng ky tượng chức bố toa ( ngũ thập lục cú )
Tả nhất trứ lai hữu nhất trứ
Lãnh trung chích vị nhiệt gia hỏa
Hảo tương hồ tử ẩm thiêu tửu
Thân trung sanh đắc bạch như ngọc ( lục thập cú )
Khai chưởng ỷ tại bồn biên thượng
Hảo tương hồ tử hát thiêu thang
Nhĩ đích thí cổ đại tự ma
Tam thản chi ma tửu bán cân ( lục thập tứ cú )
Lưỡng diện hựu tài dương liễu thụ
Đương trung tẩu mã hựu hành chu
Lưỡng diện bát khai tiểu lộ trung
Đương trung kham tháp thái qua bằng ( lục thập bát cú )
Lão niên thính kiến thập bát mạc
Thiểu niên chi thì dã kinh quá
Hậu sanh thính kiến thập bát mạc
Nhật dạ tham hoa khốc lão bà ( thất thập nhị cú )
Quả nhân thính liễu thập bát mạc
Toa liễu chẩm đầu khốc lão bà
Hòa thượng thính liễu thập bát mạc
Yết bão đồ đệ hô ca ca ( thất thập lục cú )
Ni cô thính kiến thập bát mạc
Thụy đáo bán dạ vô nại hà
Nhĩ môn hậu sanh thính liễu khứ
Dã hội tham hoa thảo lão bà ( bát thập cú )
Thụy đáo bán minh khán tâm động
Ngũ chi chỉ nhân tha thượng tha
Cao bát thượng lai đả bát khứ
Mãi mại hưng vượng đa nháo nhiệt ( bát thập tứ cú )