Hình Đồ
Chương 10 : Hắn là ai vậy?
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Tửu quán rất đơn sơ!
Tuy rằng nói là tửu quán tốt nhất của huyện Bái, nhưng bên trong lại
không có bàn nào, chỉ trải chiếu diện tích khoảng 40m2, đặt mấy tấm gỗ.
Thẩm Thực Kỳ cởi hài, ngồi xuống, hai chân rất tự nhiên duỗi thẳng ra.
Ngồi xuống rất thản nhiên nhưng lại khiến Lưu Khám thầm kêu không ổn
rồi.
Thì ra, mọi người ở thời đại này bên trong áo đuôi ngắn
thì không mặc quần chứ đừng nói đến cả nội y. Bình thường mọi người ngồi thì không sao, nhưng Thẩm Thực Kỳ lại duỗi chân như thế, là có thể thấy vật ủ rũ giữa háng ngay ở trên chiếu. Lưu Khám mặc áo dài, vẫn có thể
che giấu được, nhưng nếu hắn cũng ngồi như Thẩm Thực Kỳ, thì chắc chắn
cũng bị lộ hàng ra hết. Nếu là ở hậu thế, ăn mặc kiểu này sẽ bị người ta mắng là mắc chứng bệnh cuồng lộ hàng, ít nhất còn bị phán tội danh làm
nhục văn hóa. Nhưng mà ở thời đại này, tất cả tựa như rất tự nhiên.
Thẩm Thực Kỳ chẳng chút cố kỵ như vậy, nhưng với Lưu Khám thì không thể nào chấp nhận được. Dù không thích kiểu ngồi chổm hỗm như thế nhưng hắn vẫn cắn răng kéo vạt áo quỳ ngồi xuống. Nhưng kiểu ngồi này chỉ hơi cử
động tí thôi là sẽ hở hết cảnh xuân, thật sự là khó chịu mà. Mai này có
vợ, hắn nhất định bảo vợ may quần trong mới được.
Lưu Khám
ngồi trên chiếu, có chút không quen. lúc này rèm được vén lên, một nữ
nhân chừng ba mươi đi vào, vô cùng lẳng lơ khêu gợi, khá xinh đẹp, tuy
rằng chỉ mặc một chiếc váy, không trang điểm nhưng không thể nghi ngờ
cũng vô cùng quyến rũ, dáng người thướt tha như tiên nữ.
- A Kỳ, mấy hôm nay không thấy tới đó nha!
Mỹ phụ nhân bưng rượu và thức ăn đi đến bên Thẩm Thực Kỳ đặt xuống mâm. Có thể thấy nàng vô cùng thân quen với Thẩm Thực Kỳ, nên trong lời nói
rất thân thiết.
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
- Vương cơ tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ có chút bận rộn. Tỷ xem, lúc này đệ rảnh rỗi là đến đây ngay.
- A Kỳ, đệ đúng là khéo ăn nói mà.
- Hì hì, có phải vậy không, tỷ tỷ cứ thử rồi mới biết được...
Nói xong, tay Thẩm Thực Kỳ không an phận nhẹ nhàng sờ một bên vú của mỹ phụ, mà mỹ phụ lại không hề tức giận, cứ để mặc Thẩm Thực Kỳ xoa bóp
một lúc rồi mới đánh khẽ vào tay y:
- Ngươi làm như vậy, lão nương đi mách mẹ ngươi đấy.
Thẩm Thực Kỳ lập tức cợt nhả:
- Mẹ, con muốn bú sữa.
- Cút!
Lưu Khám ngồi bên không kìm được bật cười. Một màn này nếu ở hậu thế,
mỹ phụ chắc chắn sẽ bị đánh giá là không đứng đắn. Nhưng phát sinh ngay
trước mắt, thì tất cả lại như rất bình thường. Thẩm Thực Kỳ không chút
- Không rõ ràng lắm. Nhưng Đồ tử cũng vài ngày không lộ diện rồi. Hôm
qua vừa lúc ta gặp phải Đường Sinh trên đường, nghe y nói là đi Phong
Ấp. Y còn nói, bản lĩnh của Đồ Tử mà bị người ta đánh cho hôn mê hai
ngày liền, mà "hắn ta" dường như cũng bị trọng thương.
- Không phải chứ, ai mà có thể đả thương được Đồ tử?
Tửu khách nhún vai:
- Ta không biết. Đường Sinh chỉ nói như vậy thôi. Còn nghe y nói, "tên kia" lần này tựa như là bị "ăn quả đắng" rất lớn.
Lưu Khám nghe chẳng hiểu, thấy bọn họ nói thần thần bí bí, nhưng không ai đề cập tới danh tính người kia.
Ai? Bọn họ đang nói đến ai vậy?
Thẩm Thực Kỳ đột nhiên vỗ tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
- "Đáng đánh! Ta đã sớm nói rồi, loại người này chỉ thích đấu đá, cả
ngày chẳng làm gì, chơi bời lêu lổng, ta thật không rõ, vì sao lại có
nhiều người khách khách khí khí đối với hắn như vậy. Toàn chỉ nói mạnh
miệng thôi.
- Hư!
Vương Cơ bịt miệng Thẩm Thực Kỳ:
- A Kỳ, đệ đừng gây phiền tới cho ta nữa. Tuy hắn không ở đây nhưng rất có tai mắt. Ta cũng biết, ngươi không vừa mắt với hắn, nhưng...cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng để người của hắn nghe được thì phiền phức
lắm.
- Giỏi thì giết ta, ta sợ hắn sao.
- Ngươi không sợ, ta sợ.
Vương Cơ trừng mắt, trong kiều mỵ có uy nghiêm, làm Thẩm Thực Kỳ ngậm miệng lại.
- Người kia...
Nàng thở dài:
- Tuy nói có chút ngang bướng, uống rượu chỗ ta không trả tiền, nhưng
cũng là kẻ có hào khí. Cái khác không nói, mỗi lần hắn xuất hiện thì
việc buôn bán của ta rất tốt. Hắn dù không trả tiền, nhưng lại mang may
mắn cho ta. A Kỳ, thế đạo hiện nay ai cũng không rõ, tất cả mọi người
đều cầu sống, đừng nói gì nữa.
Thẩm Thực Kỳ hừ một tiếng, không mở miệng nữa. Nhưng có thể nhận ra y cũng không quá tán thành với lời nói của Vương Cơ.
Lưu Khám nghe vậy lại càng khó hiểu, không kìm nổi cất tiếng hỏi:
- Thẩm Thực huynh, Vương Cơ tỷ tỷ, người mà các ngươi đang nói tới rốt cuộc là ai vậy?