Hình Đồ

Chương 11 : Vô lại

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Vương Cơ và Thẩm Thực Kỳ tựa như đều không muốn nhắc tới tên người kia, tửu khách ở trong tửu quán cũng có thái độ lảng tránh như vậy. Lưu Khám cũng vội vàng đứng lên, chỉ là hắn không giống Thẩm Thực Kỳ bỏ đi thẳng như vậy mà chắp tay chào Vương Cơ rồi mới đi.



Thẩm Thực Kỳ nói:



- Không ngờ tiểu tử cao to thô kệch như ngươi mà lại cấp bậc lễ nghĩa đến vậy.



- Lễ nghĩa không thể thiếu...Nếu như đã đến nơi này rồi thì đương nhiên cần phải để ý tới cấp bậc lễ nghĩa.



- Ha hả, thật đúng là không nhìn ra nha. Nhìn ngươi ngây ngô nhưng lại làm việc không hề ngốc, còn rất hiểu biết nữa chứ.



Lưu Khám biết việc ngốc mà Thẩm Thực Kỳ nói chính là chuyện đổi tiền,

nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ cười lãnh đạm. Mọi người đều uống

say, rốt cuộc là người nào ngốc người nào khôn, ai có thể nói rõ được?



- Thẩm Thực huynh...



- Cứ gọi là Kỳ ca ca, tất cả mọi người đều quen thuộc như thế, cứ Thẩm

Thực huynh Thẩm Thực huynh, nghe xa lạ quá. Ta biết ngươi muốn hỏi cái

gì, chẳng phải vừa rồi chúng ta ở trong tửu quán nhắc tới cái tên kia

sao? Người đó tên là Lưu Quý, tại Phong Ấp Trung Dương, đứng thứ ba, cho nên tất cả mọi người đều gọi y là Lưu Quý. Nhưng cũng có người gọi y là Lưu Bang...Bang là tiếng địa phương của chúng ta ở đây, có nghĩa là

"Đại ca", người đó bình thường cũng gần như là một đại ca. Quá lâu rồi,

chúng ta cũng quên hẳn tên của y rồi, cả ngày chẳng làm gì ra hồn, chỉ

biết đánh nhau, nên gọi y là Lưu Bang, đương nhiên cũng có một số người

gọi y là Lưu Quý.



Lưu Bang?



Quả nhiên là ông ta!



Thật ra Lưu Khám đã loáng thoáng đoán ra đây là Lưu Bang, nhưng khi

được Thẩm Thực Kỳ xác nhận thì tim vẫn cứ đập mạnh. "Hán cao tổ Lưu

Bang...quả nhiên chính là người này!"



- Đúng rồi, ngươi cũng họ Lưu, chẳng lẽ là thân thích với y?



Lúc Thẩm Thực Kỳ nói câu này thì ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Khám, có chút khác thường.



Lưu Khám nói:



- Sao có thể được. Đệ nguyên quán tại Lạc Dương, sao có thể có quan hệ

với y? Kỳ ca, dường như huynh không ưa Lưu Bang này lắm?



Thẩm Thực Kỳ bĩu môi:


- Thẩm Thực Kỳ, ngươi đừng tự tìm phiền toái nữa.



Thiếu niên này rõ ràng là thủ lĩnh, người cao chừng bảy thước, mi thanh mục tú, nhưng trên mặt lại toát lên khí chất tàn ác chết chóc.



Có thể nhìn ra gã còn có chút kiêng kỵ đối với Thẩm Thực Kỳ.



Thẩm Thực Kỳ tức giận nói:



- Hạ Hầu Anh, ngươi cả ngày không làm việc đàng hoàng, ta vốn không

muốn quản ngươi, nhưng ngươi ngày hôm nay dẫn theo nhiều đồng bọn ức

hiếp Vô Thương chỉ có một mình. Đây là hành vi của một anh hùng hảo hán

ư? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết quản đấy.



"Hạ Hầu Anh?"



Lưu Khám đứng bên cạnh có chút ngẫm nghĩ, tựa như đây là một nhân vật danh lưu sử sách thì phải.



Hạ Hầu Anh cả giận nói:



- Thẩm Thực Kỳ, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ai ra mặt cũng vô

dụng thôi, ta nhất định phải đánh chết tên khốn kiếp này. Ngươi đừng

chọc giận ta, chọc giận ta, đừng trách ta không nói tình cảm. Giữ tên

khốn kiếp này lại cho ta, làm gì thì làm đi, coi như chưa phát sinh

chuyện gì.



Thẩm Thực Kỳ nói:



- Nếu ta không đồng ý thì sao?



Hạ Hầu Anh giận tím mặt, đoạt lấy mộc bổng to bằng cánh tay trẻ con của đồng bạn bên cạnh:



- Lão tử cũng sẽ xử lý ngươi luôn!



- Hừ, ta thật muốn xem ngươi xử lý ta thế nào!



Vẻ mặt Thẩm Thực Kỳ trào phúng, lạnh lùng nói:



- Từ lúc ngươi quen biết tên lưu manh ngươi, đến lúc này, ngươi đã trở thành bộ dạng như nào rồi?



- Ngươi dám nói đại ca là lưu manh, lão tử giết ngươi!



Hạ Hầu Anh thả người tiến lên, vung mộc bổng mang theo tiếng gió rít đánh tới Thẩm Thực Kỳ.