Hình Đồ
Chương 12 : Tiếng bước chân (1)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Thẩm Thực Kỳ hừ lạnh một tiếng, đang định động thủ, chợt một bóng người bên cạnh xuất hiện ra trước, một quyền đón đỡ mộc bổng kia. Thẩm Thực
Kỳ còn chưa nhìn thấy rõ gì thì đã nghe "Bồng" một tiếng, mộc bổng to
bằng cánh tay trẻ con ở trong tay Hạ Hầu Anh đã bị một quyền của người
kia đánh gãy đôi.
Một đoạn mộc bổng bay ra xa. Hạ Hầu Anh cảm thấy cánh tay tê dại, một gậy đánh xuống như va phải kim thiết, người này là ai?
Lưu Khám mỉm cười, ngăn ở trước Thẩm Thực Kỳ. Tuy rằng hắn quen biết
Thẩm Thực Kỳ không lâu lắm, nhưng Lưu Khám đặc biệt yêu thích người này, lại thấy y ra mặt vì bằng hữu, làm hắn rất tán thưởng hành vi nghĩa khí đó. Hơn nữa, Hạ Hầu Anh mở miệng là lão tử, ngậm miệng là giết người,
vô cùng kiêu ngạo làm Lưu Khám cực kỳ căm ghét.
- Giết người
chỉ là đầu chĩa xuống đất thôi, các ngươi đánh hắn trở thành như này
rồi, thì dù hắn có sai, cũng đã bị nghiêm phạt. Làm gì cũng phải chừa
cho người ta con đường sống, hà tất phải tất đuổi tận giết tuyệt. Ta
thấy chuyện này nên chấm dứt tại đây, coi như nể mặt mũi Kỳ ca, thế nào?
Hạ Hầu Anh ban đầu thì kinh hoảng, sau đó thì là sự phẫn nộ không gì sánh được.
Từ lúc gã quen biết đại ca thì không cho phép kẻ nào nói hỗn láo với
đại ca. Hôm nay không nhưng không lấy lại được công đạo cho đại ca, trái lại còn bị một kẻ làm cho mất mặt. Hạ Hầu Anh thẹn quá thành giận:
- Ngươi là ai? Sao đám quản chuyện của ta? Ngày hôm nay lão tử phải giết cả ngươi!
Tại thời đại này, một lời bất hòa, cầm kiếm giết người là chuyện rất
bình thường. Hạ Hầu Anh bị Lưu Khám chặt đứt mộc bổng, liền quát to:
- Mấy kẻ các ngươi, đánh cho ta, một người cũng không tha!
Hầu như ngay lúc Hạ Hầu Anh xuất thủ, đồng bọn của gã cùng đồng thời
rút kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi đánh về phía Lưu Khám.
- A Khám, cẩn thận.
Thẩm Thực Kỳ sợ hãi la lên, lại không ngờ rằng hành vi không biết chừng mực này của Hạ Hầu Anh đã chọc giận Lưu Khám.
Ngươi đã như vậy, thì đừng trách ta không khách khí. Thân thể này hắn
còn chưa hoàn toàn khống chế, nhưng dựa vào ưu thế to lớn của thân thể
này, hơn nữa nhiều năm hắn khổ luyện thuật vận lộn, nên Lưu Khám chẳng
sợ đám lưu manh này. Hắn giẫm chận tại chỗ bay lên trời, cất bước di
chuyển, tránh qua tên cầm thanh kiếm trong tay, bay lên không trung một
chân hung hãn đá vào đầu đối phương.
Một cú đá này của Lưu
Khám mang theo sức nặng bốn năm trăm cân. Tên kia bị đá trúng ngã lăn
- Nên làm gì thì đi làm đi. Hai ngày này, tại huyện Bái sẽ có chuyện lớn phát sinh đấy.
- A!
Tiếng "A" là một loại phương thức biểu đạt của đất Sở, ý tứ không khác
với câu "đã biết" ở hậu thế. Người Sở đáp "A" người Quan Đông đáp
"Vâng"; lão Tần Quan Trung thì kêu "Ồ". Ý tứ cũng không khác nhau, nhưng tại thời điểm và thời gian khác nhau thì ý tứ biểu đạt sẽ khác nhau.
Lưu Khám thấy đám Hạ Hầu Anh xám xịt đi rồi thì vô cùng kinh ngạc quan sát người vừa tới.
Thẩm Thực Kỳ vội giới thiệu:
- A Khám, ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là tiên sinh có học vấn cao nhất tại huyện Bái chúng ta, Tiêu tiên sinh.
- Tại hạ Tiêu Hà!
Người kia hơi cúi người thi lễ.
Không ngờ cái tên này làm Lưu Khám giật mình hoảng sợ.
"Tiêu Hà? Là một trong tam kiệt đầu Hán ư?"
Lưu Khám hiểu lịch sử thời kỳ đầu Hán không sâu sắc, nhưng cũng biết
nhân vật là Tiêu Hà này. Lúc Lưu Bang nhất thống thiên hạ, từng nói một
câu lưu truyền thiên cổ: "Kế hoạch lập trong màn trướng, quyết thắng ở
ngoài ngàn dặm thì ta không bằng Tử Phòng; Trấn quốc gia, trấn an bách
tính, cung cấp quân nhu, quân lương thì ta không bằng Tiêu Hà; Chỉ huy
trăm vạn đại quân, chiến tất thắng, công tất khắc, ta không bằng Hàn
Tín. Cả ba người này, đều là nhân trung hào kiệt..."
Tử Phòng chính là Lưu Hầu Trương Lương. Mà Tiêu Hà trước mặt chẳng lẽ là vị Tiêu Hà "Trấn quốc gia, trấn an bách tính, cung cấp quân nhu, quân lương"
hay sao?
Câu chuyện xưa "Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới ánh
trăng" ai ai cũng biết. Lưu Khám thậm chí còn cho rằng, Lưu Bang có thể
giành được thiên hạ là vì có Tiêu Hà đứng đầu tam kiệt này.
Hay quá, thật không ngờ khi đến thời đại này thì lại gặp được nhân vật lợi hại như thế.
Lúc Tiêu Hà chào Lưu Khám, nhìn thanh niên ngất xỉu trong lòng Thẩm Thực Kỳ, nhíu mày nói:
- A Anh thật sự ra tay không nhẹ. A Kỳ, tình hình Vô Thương có sao không?