Hình Đồ
Chương 100 : Bước thứ hai
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Cuộc gặp mặt với Chu Lan không đạt được kết quả nào.
Điều này
cũng đã được Lưu Khám dự đoán trước. Tuy nhiên nó cũng không phải hoàn
toàn không có thu hoạch gì, bởi ít ra, hắn cũng có thêm một thông tin
rằng, không phải Nhâm Hiêu có định kiến với hắn mà chính là Lý Phóng đã
đích thân đi Huyện Tương, lấy Hổ Phù về.
Nguyên nhân thì vô cùng đơn giản.
Từ sau khi 10 tên phủ vệ bị giết ở Mạnh Chư Trạch, Triệu Cao đã để con rể
Diêm Nhạc triển khai một trận thảm sát cực kỳ máu tanh tại quận Nãng,
quận Trần vốn nằm dưới sự cai trị của cố Hàn và Sở quốc. Hễ rằng có một
chút liên quan, thì cứ bắt nhầm còn hơn bỏ sót, tống hết vào đại lao,
hết đường chối cãi van xin. Dù người không có quan hệ trực tiếp với bọn
phản tặc thì bọn chúng cũng dò xét đến tổ tông tám đời của họ.
Chưa đến một tháng, nước ngập khắp nơi.
Rất nhiều người quê hương quận Trần, quận Nãng và thậm chí cả người quận Tam Xuyên không sống nổi, đành phải bỏ nhà mà đi.
Hoặc là họ đi quận Đông, hoặc là đến quận Tứ Thủy. Thậm chí còn có người
chạy đến các quận phía Nam nước Hán với mong muốn sống thêm được chừng
nào hay chừng đó.
Điều này đã khiến cho áp lực của quận Tứ Thủy tăng lên nhiều lần.
Ra khỏi núi Nãng là Hạ ấp (là núi Nãng thuộc tỉnh An Huy ngày nay), vòng
về phía Đông thì gặp Phong ấp và huyện Bái. Do dân di cư tới nhiều, tình hình trị an nơi đây nhất thời biến động. Lý Phóng cho rằng, để kiểm tra được lượng lớn dân di cư thì phải bố trí thêm quân kiểm soát ở các
chốt. Quân địa phương có 800 hương dũng, chưa thể đủ. Điều Chu Lan cùng
50 binh mã quản Hạ ấp, Phong ấp và Bành Thành. Một mặt là đội quân chính quy có sức chiến đấu mãnh liệt, mặt khác là dưới sự kiểm soát của quân
Tần, bất kể gì đi nữa thì đó cũng là một sự uy hiếp ghê gớm đối với dân
di cư.
Biện pháp rất hữu hiệu, lại sát với tình hình thực tế.
Lo lắng rằng Lưu Khám đã về tới nhà, lại là đồn trú của quân Tần, Lý Phóng cảm thấy bất an. Do đó Nhâm Hiêu liền đồng ý với thỉnh cầu của Lý
Phóng, ban cho Hổ Phù và lệnh Chu Lan tạm nghe theo biện pháp của Lý
Phóng, đợi qua đợt đóng chốt kiểm soát sẽ quay lại là thuộc hạ của Nhâm
Hiêu.
Đây phải chăng chỉ đơn thuần là đóng chốt kiểm soát ư?
Lưu Khám cho rằng không chỉ thế! Đây tưởng như chỉ là cuộc điều động bình thường, nhưng xem ra ẩn chứa đầy sát khí.
Lại nhớ đến lúc trước qua thăm Lý Phóng, Lưu Khám đã có chút ngỡ ra được
câu nói kỳ quặc của y, cùng lời nói không đầu không đuôi của Tiêu Hà.
Chỉ sợ Lý Phóng cũng đã cực kỳ nôn nóng rồi! Dưới sự cai quản của y có một
thương gia giàu có như thế, một ngày thu vào đấu kim không nói, còn sản
xuất được rượu dùng tế tự tiến cống Hàm Dương. Nói rõ hơn một chút, đây
Đường Lệ tay chống cằm, tự nói:
- Lữ Văn kia mặc dù đôi lúc khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải là một
ngu ngốc. Đã biết rõ tình hình căng thẳng hiện nay, lại còn vội vã mang
con gái qua gả.. Haha, lão ta không sợ xui xẻo sao?
- E rằng Lưu Quý không ảnh hưởng được Lữ Văn đâu.
Đường Lệ nói:
- Lưu Quý không ảnh hưởng được, nhưng hoàn toàn không có nghĩa Lữ tiểu
thư không gây ảnh hưởng được. Nếu như chuyện này do Lữ tiểu thư đứng ra, vậy ý nghĩa ẩn chứa trong đó không phải là thông thường nữa rồi... A
Khám, nếu ta đoán không nhầm, thì Lưu Quý và Ung Xỉ đã cấu kết với nhau
rồi.
Lưu Khám kinh ngạc nhìn Đường Lệ.
- Nhưng việc này đối với Lữ Trĩ thì có liên quan gì?
Đường Lực cười ranh mãnh:
- A Khám, Lữ Trĩ ở đây là vì muốn bảo vệ ngươi đấy!
- Bảo vệ ta?
Đường Lực gật đầu: - Nếu sự hôn nhân thành, ngươi thua, Lưu Quý cũng có lý do để đứng gia bảo toàn mạng sống của ngươi lại, nói không chừng còn có
thể thần phục ngươi làm thuộc hạ của hắn; còn nếu ngươi thắng, danh
tiếng của ngươi tại Huyện Bái cũng trở nên lẫy lừng, với Lữ gia cũng
được lợi.
Hắc hắc, tính toán của Lữ tiểu thư quả là lợi hại.
A Khám, ngươi nghĩ xem, nếu không phải Lưu Quý và Ung Xỉ cấu kết, thì Lữ
tiểu thư tại Trung Dương xa xôi sao có thể làm như vậy được? Nghĩ chắc
là nàng nghe được thông tin gì đó, mới tính chuyện hôn nhân. Nhưng dù
sao thì chuyện có thế nào đi nữa, đều có lợi cho ngươi.
Chỉ là,
nếu chuyện Lưu Quý và Ung Xỉ cấu kết là thật, thì ngươi sẽ hành xử như
thế nào? Tha bổng cho Lưu Quý? Hay giết đuổi tận giết tuyệt?
Lưu Khám nheo mày, rồi hạ giọng:
- Đã là kẻ địch của ta, thì bất kể là ai, cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha.
Đường Lệ cười gằn:
- Đã vậy thì, ta đã biết nên làm gì rồi!