Hình Đồ

Chương 99 : Che giấu sát khí

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Lưu Khám tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.



Thức dậy, điều đầu

tiên hắn làm là đi đến bên thư án tìm tờ lụa trắng chứa bao tâm tình mà

đêm qua hắn trút vào đó, mà nội dung bên trong, nếu như truyền bá ra

ngoài, không những hắn chết không có chỗ chôn, còn liên quan đến mọi

người xung quanh, có thể vì nó mà gặp nạn.



“Chu công thổ bộ,



Thiên hạ quy tâm!”



Chỉ tám chữ này, sợ bị ngũ xa phanh thây đều là dễ dàng. Trên án hết sức

gọn gàng, quyển Lã Thị Xuân Thu cùng với tờ lụa trắng đêm qua đặt lên

bàn giờ đã không thấy đâu nữa.



Lưu Khám giật mình run run, cả người đứng thẳng lên, lục tìm khắp cả căn phòng cũng không tìm được tờ lụa đó.



Đi đâu mất chứ? Cũng có thể là người nào đó đã cầm đi? Trên trán Lưu Khám chảy mồ hôi lạnh, cầm Xích kỳ chạy ra ngoài.



- Đại ca? Tín?



Dưới bậc thềm, hai người một lớn một nhỏ. Một người là Lưu Cự, một người là Vương Tín.



- Các ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?



Lưu Khám vô cùng ngạc nhiên hỏi.



Lưu Cự quay đầu, nhếch môi cười cười:



- Mẹ nói rồi, khi đệ đệ con ngủ hoặc nói chuyện với người khác thì ta và Tín phải trông nom đệ.



- Đúng vậy, chủ nhân!



Vương Tín liên tục gật đầu:



- Lão phu nhân đúng là nói như vậy .



- Mẫu thân vào phòng ta?



Lưu Cự đáp:



- Đúng vậy, buổi trưa gọi đệ đi ăn cơm, nhưng đệ ngủ ngon quá, mẫu thân

gọi mấy lần đệ cũng không tỉnh. Sau đó, mẫu thân còn thân còn cầm ra một tờ lụa trắng trên bàn, nói đệ lớn như vậy mà làm việc để lung tung. Nói đệ rất hoang đàng! Tờ lụa trắng như thế mà đệ còn viết lung tung lên,

mẹ rất tức giận, mang đi đốt rồi, còn sai chúng ta canh giữ ở đây nữa.



Lưu Cự nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.



Lưu Khám thoáng cái hiểu rõ. Tờ lụa trắng kia là bằng chứng phạm tội, lão

phu nhân đã tiêu hủy rồi. Nhưng lại mượn Lưu Cự nhắc nhở Lưu Khám. Sau

này làm việc gì nhất thiết phải thận trọng. Suy nghĩ cẩn trọng, lão phu

nhân cũng có thể biết chữ. Mặc dù chỉ là hậu duệ quý tộc đã lụi bại,

nhưng tư tưởng rất tiến bộ. Có thể nào không rõ được thi từ kia có ý

nghĩa gì?



Thở pào một cái, Lưu Khám đi xuống bậc thang, vỗ vỗ vào vai Lưu Cự.



- Vậy huynh cứ ở đây chơi đùa đi, đệ đi ra ngoài có việc, khi nào mẫu thân về thì đệ sẽ nói chuyện với người.



Lưu Cự bằng lòng, sau đó quay qua cùng Vương Tín chơi trò trợn mắt. Xem ai
nhất định phải dung nhập trở thành người của huyện Bái. Lữ Văn Lão Nhi

làm được điều đó, với lại lão là người duy nhất dễ dàng đột phá, hơn

nữa, Lữ Nhị tiểu thư vốn thích ngươi, không phải sao?



Mặt Lưu Khám hơi hơi đỏ lên, trầm tư suy nghĩ.



Đường Lệ đứng dậy:



- A Khám, hãy nghĩ kỹ. Nếu như ngươi bằng lòng làm như vậy, tự có ta và A Kỳ giúp ngươi. Thậm chí chuyện Lý Phóng và Ung Xỉ, ngươi cũng không cần phải ra mặt. Chỉ cần mười dật hoàng kim, cộng thêm một Khoái Triệt là

đủ. Còn ngươi thì trước mắt cứ nghiên cứu chế tạo rượu thuốc, ta và Vô

Thương không quá để tâm tới tước vị. Việc cấp bách là ngươi phải nhanh

chóng thăng được lên tứ tước. Bằng cách đó, lời của ngươi với Lý Phóng

sẽ rất có ảnh hưởng.



Lưu Khám suy nghĩ một chút:



- Những chuyện kia, ta không có ý kiến, thế nhưng việc thành thân, ta nhất định phải hỏi qua mẫu thân trước .



- Đấy là hiển nhiên .



Đường Lệ đang nói chuyện cùng Lưu Khám, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân.



- Chủ nhân, chủ nhân có ở trong không?



Khoái Triệt vội vội vàng vàng bước vào, thở hổn hển nói:



- Chủ nhân, ban nãy Chu Lan phái người đến đây đưa tin, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng người trao đổi .



Chu Lan?



Lưu Khám không khỏi kinh ngạc đứng dậy:



- Hắn tìm ta có việc gì?



Khoái Triệt nói:



- Ban nãy ta bí mật đưa người thăm dò một chút, Hắn nói sáng nay Chu Lan

từng đi một chuyến đến huyện nha, sau khi trở về thì sai người chuẩn bị

thu dọn. Thấy như vậy, hình như là muốn lên đường… nhưng cụ thể tình

hình như thế nào cũng không rõ lắm.



Chu Lan phải đi sao?



Không phải nói là phải chờ tới khi cống rượu sau đó mới đi sao? Khoảng cách

tới ngày đó còn khá xa, làm sao mà bất thình lình hắn lại muốn đi như

vậy chứ?



Hơn nữa, theo đạo lý Chu Lan là thuộc hạ Nhâm Hiêu, Lý

Phóng tuy là Huyện úy, nhưng chỉ thuộc huyện Bái mà thôi. Quân đội chính quy của Chu Lan cũng không phải Lý Phóng có thể điều động được. Phương

diện này, chắc hẳn có chỗ nào đó nhầm lẫn.



Lưu Khám thoáng nhìn qua Đường Lệ, thấy nét mặt Đường Lệ bình tĩnh.



- A Khám, sợ là Ung Xỉ muốn động thủ, ngươi đáp trả như thế nào?



Lưu Khám nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



- Khoái Triệt, ngươi theo ta đi đến doanh trại, trước tiên phải đi gặp Chu Lan rồi nói sau.