Hình Đồ

Chương 98 : Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Đã muộn rồi!



Trăng đã lên cao, nhưng trên cao chót vót ngôi sao

kia lại chiếu sáng mặt đất. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của cây cổ

thụ sum suê, chiếu rọi vào sân nhà. Đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng, không khí tràn đầy hương thơm thoang thoảng của hoa tử đằng, khiến người ta cảm

thấy thật khoan khoái dễ chịu. Lưu Khám ngồi ở sân nhà, trên chiếc ghế

đá giữa sân, mùi hương bay, nhưng tâm tư của hắn, từ lâu đã bay lên chín tầng mây rồi.



Đường Lệ cùng Khoái Triệt cũng không nóng lòng

khiến Lưu Khám trả lời. Bọn họ biết rõ ràng, giống như chuyện này, không phải là một chuyện dễ dàng nói ra . Lưu Khám cần có thời gian để suy

nghĩ, bọn họ cũng đủ thời gian chờ đợi. Với lại bài thơ ca kia của Lưu

Khám, đã nói rõ rất nhiều, vậy là đã đủ rồi.



Thế nhưng Lưu Khám

lại cảm thấy một mối nguy. Thẩm Thực cũng tốt, Đường Lệ cũng được… Còn

có Khoái Triệt, Quán Anh, đến cả Tào Vô Thương! Nếu như hắn không thể có câu trả lời thỏa đáng, thì bao khổ cực xây dựng mối quan hệ rất có khả

năng cũng sẽ mất hết đi, còn có những người đang lưỡng lự nữa.



Vấn đề là, bài thơ Đại phong ca kia không phải do hắn làm.



Lưu Khám nhắm mắt lại, dựa sát vào cây đại thụ, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, theo khe hở ở giữa chạc cây, hắn có thể thấy đầy sao lắp lánh, ánh

trăng sáng tỏ, sâu xa, bầu trời đêm bát ngát.



Ta phải đi như thế nào?



Lưu Khám thật đúng là không biết nên trả lời thế nào. Từ trước đến nay trên cuộc đời này, hắn nghĩ nhất định phải tự bảo vệ mình. Bảo vệ tốt chính

bản thân, bảo vệ tốt người thân, bảo vệ tốt bằng hữu. Ngoài ra, hắn thực sự không nghĩ quá nhiều…



Đó là những anh hùng tung hoành ngang dọc trong thời đại này. Trong lòng của Lưu Khám dù sao vẫn có

chút sợ hãi đối với bọn họ. Bất kể là đã gặp Lưu Bang, Tiêu Hà, hay là

chưa gặp Hạng Võ, Phạm Tăng. Thậm chí còn bao gồm cả Trần Thắng, Ngô

Quảng “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ” khởi nghĩa tại làng Đại

Trạch. Đương nhiên, còn có Thủy hoàng đế giống như một bóng ma, một ngọn núi lớn, khiến Lưu Khám khó mà đối mặt.



“Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?”



Kiếp trước khi đọc một đoạn văn tự này, hắn cũng chỉ mỉm cười, tuyệt đối

không quá để tâm đến. Thế nhưng đi tới thời đại này, thấy thời cuộc rất

hỗn loạn… Lưu Khám thật sự cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của những

nhân vật nhỏ bé khát khao được trở nên nổi bật.



“Vương hầu tương

tương, trữ hữu chủng hồ... Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?” Lưu Khám lâm vào trầm tư, thoáng cái lại thấy rối loạn.



Tám chữ tựa

như những hồi chuông lớn không ngừng vang vọng trong đầu Lưu Khám. Trong lồng ngực hắn dường như có một hơi thở, đến mức hắn khó chịu tột cùng.

Muốn kêu hét, muốn gào thét, thế nhưng dường như không có cách nào kêu

lên thành tiếng.



Liên tục hít sâu, Lưu Khám nắm chặt nắm đấm.



“Tần Hoàng Hán Vũ (1)



Lược thâu văn thải



Đường Tông tống tổ



Lược tốn phong tao



Nhất đại thiên kiêu Thành cát Tư Hãn



Chích tri loan cung xạ điêu”
Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.



Minh minh như nguyệt, hà thì khả xuyết?



Ưu tòng trung lai, bất khả đoạn tuyệt.



Việt mạch độ thiên, uổng dụng tương tồn.



Khế khoát đàm, tâm niệm cựu ân.



Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi.



Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y?



Sơn bất yếm cao, hải bất yếm thâm.



Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm...”



Khoảng chừng hơn bốn trăm năm sau đó, có một nhân vật mà kiếp trước Lưu Khám

vô cùng kính trọng, chỉ huy trăm vạn đại quân, vượt trên sông lớn, hoành sóc phú thơ.



Lưu Khám rất yêu thích bài thơ Bài đoản ca hành

này. Hôm nay, hình như hắn có thể lĩnh hội được một phần ý chí bài thơ

kia của Tào Cát Lợi rồi.



“Trước rượu nên hát, đời người bao lâu...”



Đã sinh ra trên đời này, tự nhiên có việc nên làm.



“Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại (3)



Làm ta bấn loạn tâm tình, là những ngày hôm nay, cho ta thêm ưu phiền!”



Lưu Khám đột nhiên không kìm nén được cất tiếng cười to.



Đúng vậy, Lưu Sơn Quân của ngày hôm qua đã chết rồi, hôm nay chỉ có một Lưu

Khám, hà tất phải để quá khứ quấn mãi trong lòng, tuy rằng ngày hôm qua

đó là ngày mai, nhưng có làm sao?



Khi mà Lưu Khám viết xuống tám chữ:



“Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm”



Chẳng biết tự bao giờ lòng hắn nhẹ bẫng thoải mái mà trước nay chưa từng có.



Hắn ném bút mà đi nằm, say sưa đi vào giấc ngủ. Đêm nay, Lưu Khám có một

giấc mộng đẹp lạ thường, một giấc mộng khiến hắn suốt đời không thể nào

quên được…



Phóng ông lão nhân từng có một câu thơ. Thơ viết: Thiết mã kim qua nhập mộng lai!.



Chú thích:



(1) Dịch nghĩa: Tiếc thay Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế còn thiếu phong thái

văn vẻ, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ chưa đủ phong nhã thanh tao. Con

trời kiêu ngạo một thuở, Thành Cát Tư Hãn cũng chỉ biết giương cung loan bắn chim điêu lớn. (Họ) đều đã qua hết rồi, muốn tính nhân vật phong

lưu, hãy nhìn ngày nay. – bài dịch tham khảo từ



(2) Bài thơ Đoản kỳ hành ca của Tào Tháo.



(3) Bài thơ Khí ngã khứ của Lý Bạch