Hình Đồ
Chương 97 : Ngươi muốn làm gì
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Trên đường về nhà, Thẩm Thực Kỳ Tào Vô Thương cao hứng bừng bừng.
Thế nhưng Khoái Triệt lại có vẻ rất trầm mặc.
Thừa dịp Đường Lệ và Quán Anh đang nói chuyện, Khoái Triệt đột nhiên bước nhanh hơn, đến bên cạnh Lưu Khám:
- Đông chủ, hôm nay hình như ngươi có chút lỗ mãng! Lưu Quý kia không
phải hạng người đơn giản, ngươi cần gì phải mạo hiểm đắc tội với hắn?
Trên đời này tiểu nhân khó đề phòng.
Theo Triệt thấy, người này không những là tiểu nhân, hơn nữa lại có tính
cách ẩn nhẫn. Mạo muội giở mặt với hắn, chỉ sợ ngươi sẽ bị bất lợi thôi.
Thật ra, Lưu Khám sao không biết hành động hôm nay của hắn sẽ đắc tội với Lưu Bang chứ.
Chỉ là hắn thật sự không chịu nổi bộ mặt của Lưu Quý. Được rồi, coi như là
phong tục như vậy, nhưng ngươi cũng quá đáng chẳng kiêng nể gì cả như
vậy chứ.
Truy cầu tinh thần tự do, hiểu rõ tự nhiên không sai.
Nhưng làm đến như Lưu Bang hôm nay thì thật sự là có chút quá đáng!
Chẳng biết vì sao, lúc đó trong chớp mắt trong đầu Lưu Khám hiện lên một bóng dáng xinh đẹp quật cường, làm trong ngực hắn như nghẹn lại.
Thở ra một hơi dài, Lưu Khám lẩm bẩm:
- Khoái Triệt, ta đương nhiên biết tiểu nhân khó phòng...Thật ra, không
làm thế thì thế nào chứ? Ta và hắn là hai loại người khác biệt...Lẽ nào, ngươi cho rằng một ngày kia chúng ta có thể đi trên cùng một con đường
sao?
Khoái Triệt nghe vậy thì ngạc nhiên!
“Thật ra, từ lúc a Khám sản xuất ra Tứ Thủy Hoa Điêu, đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở huyện Bái, giữa hắn và Lưu Quý đã định sẵn không thể nào cùng tồn tại rồi.”
Chẳng biết tự lúc nào Đường Lệ đã đi tới.
Y khẽ nói:
- Huyện Bái nhiều người như vậy, vậy mà a Khám lại dám mắng chửi Lưu Quý như vậy sao?
Đúng vậy!
Cẩn thẩn nghĩ lại, Lưu Bang cũng không có gì đáng sợ. Đúng vậy, hắn ta là mượn hơi người, ngả theo gió, nhưng thế thì sao nào?
Ta cũng đâu có kém đâu!
Ta gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên gia nghiệp như hôm
nay. Bên cạnh hắn ta còn có Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, nhưng mình thì có
Đường Lệ và Thẩm Thực Kỳ đó sao?
Có thể vẫn còn kém so với nhân vật như Phàn Khoái, nhưng ít ra nói rõ, mình không phải là không đúng.
Mọi người đều là người, khởi điểm của ta cao hơn ngươi, ta dựa vào gì mà sợ ngươi, nhường ngươi, tránh né ngươi?
Lưu Khám thoáng trở nên tâm tư hỗn loạn, bởi vì Lưu Bang mà hắn biết và Lưu Bang trong lịch sử khác biệt quá lớn.
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Hắn nghiêng người tránh, để Đường Lệ và Khoái Triệt đi vào.
- Ngồi đi!
Lưu Khám đóng cửa lại, ngồi xuống sau án thư, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng mà muộn thế này mà tới đây?
Đường Lệ và Khoái Triệt nhìn nhau, như có chút do dự.
Một lúc lâu, Đường Lệ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- A Khám, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, là vấn đề vô cùng nghiêm túc,
mong rằng ngươi hãy nghiêm túc trả lời. Hôm nay trên đường ngươi ca:
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Uy gia hải nội hệ quy cố hương
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương...”
Ta và lão Khoái và đám Thẩm Thực Kỳ đều muốn biết, bài ca này có thật là tâm tư của ngươi không?
- A!
Lưu Khám mở to hai mắt, chẳng biết phải nói gì, chỉ là ngẫu nhiên cảm hoài, không ngờ bị Đường Lệ bọn họ nghe được.
- Ta,,
- Đông chủ, lúc trước ngươi ở Tống Tử, từng nói với chúng ta, nếu Cao
Tiệm Ly kia có thể giết được Tần Vương, là có lợi với Tần, với sinh linh thiên hạ, không biết là ý tứ gì? Triệt từng suy nghĩ, chỉ cảm thấy Đông chủ như có dụng ý. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chiến hỏa này vẫn luôn nhen
nhóm?
Đường Lệ nói:
- A Khám, từ lúc ta biết ngươi, đã cảm thấy trong lòng ngươi có điều gì đó sợ hãi. Ngươi có thể dự đoán được
sẽ thống nhất tiền, còn dự đoán được Hoàng đế sẽ không phân phong, sau
đó ngươi ủ rượu, còn cung phụng rượu Vạn Tuế, hình như là muốn cầu gì
đó.
Nam chinh Bách Việt, chẳng can hệ tới chúng ta.
Nhưng
ngươi lại đi làm rượu thuốc, nói vậy cũng không phải bởi câu nói đùa của ta và Vô Thương đâu. Bôn ba bao lâu, ta vẫn muốn hỏi ngươi: Ngươi sợ
cái gì? Ngươi cầu cái gì? A Khám, chúng ta là huynh đệ, mong rằng ngươi
có thể thành thật nói cho chúng ta biết.
Khoái Triệt nói:
- Đúng vậy, đông chủ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nghĩ gì, vì sao
không thể nói cho chúng ta biết được? Biết đâu chúng ta có thể chia sẻ
ưu sầu được với ngươi? Tuy rằng nói ngươi muốn lên cao, nhưng đối với
những người đi theo ngươi như chúng ta, thì dù gì cũng phải có một
phương hướng rõ ràng, đúng không?
Đông chủ à, rốt cuộc là ngài muốn làm gì?