Hình Đồ
Chương 96 : Ung - Lưu liên hợp
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Bài thơ Lưu Khám đọc là bài Tương thử lấy từ trong .
Trong Kinh thi tổng cộng có năm bài về Chuột, bốn bài khác tất cả đều dùng
giọng điệu để chửi bới, chỉ có một bài Tương thử là khác hẳn, mượn dùng
hình ảnh con chuột để châm chọc những vô sỉ, vô nghi của con người, có
thể nói là tại bút tiên, biến đổi bất ngờ.
Không còn cách nào, thời đại này có thể đọc thứ gì đó vốn cũng rất ít. Những người như Khoái Triệt, Đường Lệ đều đã đọc đủ thứ Kinh thư. Mở miệng ra đầu tiên
là thơ ca, có đôi khi nói chuyện cùng bọn họ, thực sự rất khó khăn.
Vì vậy, Lưu Khám cũng bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Thi, đến nỗi ngay cả ý
nghĩa là gì, hắn chưa hẳn hiểu rõ, nhưng cũng ghi nhớ rất sâu.
Lưu Bang coi như là kẻ kém cỏi không nghề nghiệp không học vấn, nhưng dù
sao đã từng đi đây đi đó nên chắc chắn hiểu ý tứ của Lưu Khám.
Mắt thấy Lư Quán trợn trừng lên sắp bạo phát, y giữ chặt cánh tay Lư Quán, trên mặt nở nụ cười nói:
- Lưu Quý định hôm nay nhớ kỹ lời chỉ giáo của Khám huynh đệ.
Khoái Triệt không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Bang, mắt chợt lóe sáng lên.
Lư Quán nói:
- Đại ca, huynh mau thả đệ ra, để đệ đi giết tên khốn đó…hắn dám sỉ nhục huynh, đệ với hắn sẽ không đội trời chung.
- Quán!
Sắc mặt của Lưu Bang trầm xuống:
- Thế nào, ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?
Lư Quán nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh không nghe thấy, tên khốn đó lúc nãy chửi huynh..Hắn chửi huynh..
- Im miệng!
Lưu Bang trừng mắt, Lư Quán lập tức ngậm miệng lại. Y đứng lên, nhặt y phục trên mặt đất lên, mặc vào người.
- An Khâu Bá, lúc nãy những lời Lưu Khám nói ta cũng có nghe thấy!
Lưu Bang cười lớn:
- Bởi hôm nay có người đã trả tiền cho ta, nên chúng ta đương nhiên không say không về. Đem rượu Hoa Điêu và thức ăn ngon nhất ở đây đến cho ta,
các huynh đệ mỗi người một chén rượu đi, chúng ta phải say một phen.
Các tiểu lâu không rõ xảy ra chuyện gì, thấy Lưu Bang mời rượu tự nhiên cùng reo hò hưởng ứng.
An Khâu Bá nhìn thoáng qua Lưu Bang, thở dài, sai người phục vụ rượu và
món ăn. Mở cửa làm ăn, đã có người trả tiền, thì dù là ghét Lưu Bang,
- Ai dám động đến một sợi lông của Lưu Quý, ta sẽ giết cả nhà hắn.
Không sai, Phàn Khoái chỉ là một kẻ giết mổ nghèo xơ xác, nhưng luôn luôn
chẳng biết sợ ai. Nhà Ung Xỉ đúng là rất lớn, nhưng nếu như thực sự chọc giận Phàn Khoái, sẽ rơi vào kết cục cả nhà sẽ chết hết. Hơn nữa còn có
đám người Hạ Hầu Anh, Chu Bột và một dám du côn lưu manh đi theo, tất cả đều là đám coi rẻ sinh mạng, dám đả thương Lưu Bang ư, trừ phi Ung Xỉ
không muốn sống nữa.
Quả nhiên, Ung Nhị vẫn tươi cười, không vì câu quát đó của Lưu Bang mà tức giận.
- Lưu Quý, chủ nhân của nhà ta muốn mời ngươi uống rượu, không biết có được vinh hạnh ngươi nhận lời không?
Lưu Bang và Lư Quán nhìn nhau, không kìm được cùng cười:
- Hôm nay mặt trời xuất hiện ở hướng tây rồi. Rõ ràng có nhiều người như
vậy muốn mời ta uống rượu? Tại sao không đi chứ? Đã có người mời, không
đi thì não có vấn đề rồi...Dẫn đầu đi.
Bộ dạng hết sức ngoan
ngoãn, Ung Nhị quay người dẫn trước, phía sau Lưu Bang và Lư Quán là vài người nhà của Ung gia, lặng lẽ đi theo.
Lư Quán thức tỉnh:
- Đại ca, Ung Xỉ và chúng ta gần đây bất hòa, vô duyên vô cớ. Tại sao muốn mời chúng ta uống rượu?
- Hắc. Chẳng phải đi sẽ biết sao?
Lưu Bang cười lạnh nói:
- Đúng dịp ta đang muốn tính toán với hắn. Năm ngoái cái tên Lữ Trạch
ngốc nghếch kia đã lấy tên của ta, xúi giục người chống lại Lưu Khám.
Con mẹ nó, dám lấy tên bố đây dễ dàng như vậy sao? Vừa đúng lúc ta muốn
tính sổ với hắn một trận.
Quán, ngươi sợ rồi sao.
- Sợ hắn rắm thối ý!
Lư Quán mặt đỏ bừng bừng, hung hăng nói:
- Hắn dám động đến đệ. Bố đây sẽ cho hắn biết tay.
- Vậy là được rồi. Chỉ là Ung Xỉ thôi, sao phải sợ hắn?
Đoàn người cứ như vậy đi tới Nam Thành chỗ Ung Xỉ. Do Ung Nhị dẫn đầu, đi
thẳng tới hoa viên, leo lên một chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.
Giữa chòi nghỉ mát bày ra hai bàn thức ăn, do Ung Xỉ tự sắp đặt.
Lưu Bang lôi kéo Lư Quán, sau khi không nói gì đặt mông ngồi đối diện với Ung Xỉ, nâng chén rượu lên uống một ngụm.