Hình Đồ

Chương 126 : Đồng huyện trưởng

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Trong nháy mắt đã bước vào tháng mười hai.



Lúc này, công nhân đến Lâu Đình xây kho lương càng ngày càng nhiều, đã gần đến bảy trăm người. Trong đó, có khoảng chừng hơn ba trăm người là cư dân bản địa của Lâu Đình.



Còn lại tất cả đều đến từ các vùng bên cạnh, làm cho Lâu Đình thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.



Ai đến Lưu Khám cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngươi đã đến rồi, có thể ở đây làm việc. . . kê, ngô được phát bằng người bản địa, mỗi người một hộc.



Không thể không nói, chính những người từ bên ngoài đến, đã làm cho tốc độ xây dựng kho lương nhanh hơn rất nhiều.



Thế nhưng Tào Tham cũng không an tâm lắm. Không chỉ có y, ở đây, trong những người làm công đến từ ngoài Lâu Đình, có không ít người tướng mạo hung ác. Lại có vài người, vừa nhìn đã thấy không có lai lịch tốt. Do đến từ chỗ y, cho nên mới tập trung ở tại khu nhà ở vừa mới xây xong.



- Lão Đường, cứ nhận người như thế này, ta thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.



Nghĩ bụng, Tào Tham không nhịn được tố khổ cùng Đường Lệ:



- Những người này lai lịch bất minh, chúng ta không có cách nào kiểm chứng. Nếu đúng là có dụng ý khác. . .



Đường Lệ không đợi y nói xong, cắt đứt lời than phiền của y:



- Lão Tào, A Khám không ngốc!



Lưu Khám không ngốc, Tào Tham cũng không ngốc



Có đôi khi, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để thuyết minh rõ ràng.



Đúng vậy, A Khám tiểu tử này không ngốc. . . Mỗi ngày đều đến công địa tuần tra, làm sao có thể không nhìn ra vấn đề ở mặt này đâu?



Chính mình có thể nhìn ra được, nói vậy hắn cũng biết.



Sở dĩ đến bây giờ cũng không hé răng, chắc là đã có tính toán.



Nhưng là trong hồ lô của Lưu Khám, đến tột cùng là bán thuốc gì? E là ngoại trừ Đường Lệ, toàn bộ những người ở quan thự, đều không biết rõ ràng.



Còn có Khoái Triệt kia, đến nay còn không thấy bóng dáng, lại làm ra cái trò gì đây?



Trong lòng Tào Tham nghi hoặc không giải thích được, nhưng nhịn xuống tò mò, không có truy hỏi đến cùng.



Vả lại, y chỉ là một người làm công. Nếu Lưu Khám có sắp xếp, làm thuộc hạ, nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi chính là không hỏi vẫn tốt nhất.



Chẳng qua, y lẳng lặng đem một vài người y cho là có vấn đề, liệt ra một danh sách.



Trong đó có một người thú vị nhất. Là một người ở Nghiễm Lăng, tên là Thiệu Bình, nhưng là dùng khẩu âm nước Sở phát âm, cũng rất dễ nghe thành Triệu Bình.



Người này, cũng không phải là người có thể lực tốt.




- Trước cuối năm, còn có một nhóm đồ quân nhu sẽ đến Đồng Huyện. Huyện trưởng đã hướng Quận thủ đại nhân xin ra hổ phù, điều quân đội của Chu Lan đi tới Đồng huyện hiệp trợ. Lưu Khám, thời gian này, làm phiền ngươi phái người ở đây khổ cực một chút. Đại khái, trước cuối năm, quân đội của Chu Lan sẽ trở về. . . Nhưng là cũng sẽ không có chuyện gì, chính là vài ngày mà thôi, ngươi tự nhìn mà làm.



- Cái gì?



Lưu Khám kinh sợ không thôi:



- Điều Chu Lan đi, ta ở đây không thể không có người trông coi.



- Này cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta chỉ là phụng mệnh thôi. Được rồi, không phải ngươi và quận thủ đại nhân quen biết sao? Cứ việc thông báo với quận thủ đại nhân đi.



Huyện thừa chính là nói những lời kỳ quái, lúc nói xong còn liếc Lưu Khám một cái, quay đầu ngựa rời đi



Chỉ để lại Lưu Khám nghiến răng nghiến lợi tại chỗ. Một lát sau, nhún chân, xoay người lên ngựa nghênh ngang đi.



"Lại rút người đi?



Nhâm Hiêu đây là làm cái quỷ gì?"



Sau khi trở lại quan thự, Lưu Khám đem tình hình nói với Đường Lệ.



Vậy mà Đường Lệ nghe xong lại nở nụ cười:



- Đoan Địa không có một chút ý gì mới, lại điều Chu Lan đi. Đồng Huyện trưởng này ngược lại cũng coi như là một diệu nhân.



Lưu Khám cũng cười.



- Không nghĩ tới người đầu tiên mắc câu lại là vị Đồng Huyện trưởng này.



- Một tên Đồng Huyện trưởng, đủ lớn rồi. . . A Khám, xem ra những người đó sắp có hành động, hơn nữa là trong vòng vài ngày tới.



Lưu Khám cười lạnh một tiếng:



- Để cho bọn họ đến đây đi, ta sẽ ở chỗ này chờ bọn họ.



- Có lẽ, bọn họ đã tới rồi đi!



Nói xong, Đường Lệ lại nhìn danh sách quân nhu trong tay:



- Thật là một phần lễ vật lớn, nhưng không biết những người đó có thể nuốt được không?



- Nuốt không được đi, vừa lúc nghẹn chết bọn họ!



- Lưu Khám lạnh lùng cười, vô ý thức nắm chặt nắm tay.