Hình Đồ

Chương 128 : Huyết sắc 2

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Theo kế hoạch của Đinh Khí, trước tiên là dọn sạch lương thảo cùng đồ quân nhu trong kho.



Đây là y cùng hậu duệ phản Tần của sáu nước cò kè mặc cả một nhóm đồ quân nhu thật vất vả mới có được. Đã ba năm, đoàn cướp Hồng Trạch của y chưa hề được thay đổi trang bị. Thậm chí, đến bây giờ, trong tay còn rất nhiều cướp Hồng Trạch đang ở trên sông Hoài Thủy quấn lấy quân Tần toàn là đao gãy giáo gãy.



Dùng đại đội nhân mã kiềm chế Doanh Tráng ở huyện Từ. Đem theo bộ hạ tinh nhuệ cướp đoạt quân nhu chính là mục đích chủ yếu chuyến đi này của Đinh Khí.



Phản Tần? Đây không phải là chuyện một thường dân nước Sở như y lo lắng. Nước Sở bị diệt vong nhiều năm, khí huyết tuổi trẻ, một lòng hăng hái năm đó đã sớm lạnh. Đinh Khí thành thục rồi, trưởng thành rồi. Tựa hồ nhìn nhận sự việc càng thêm thấu triệt, suy nghĩ càng thêm kín đáo.



Nếu không phải y phạm án liên tục, đầu hàng cũng không có kết cục tốt. Nói không chừng Đinh Khí cũng đã sớm buông bỏ việc làm trộm cướp này.



Chính là lên thuyền giặc dễ, xuống thuyền giặc khó. Mặc kệ nếu như y rửa tay gác kiếm, người Tần không thu thập y thì hậu duệ của sáu nước cũng không tha cho y.



Thực lực là quan trọng nhất!



Đây chính là tổng kết tâm đắc của Đinh Khí trong mười năm phấn đấu. Trong tay có mấy nghìn tên giặc cướp, đây chính là thứ hậu duệ sáu nước coi trọng nhất.



Đương nhiên, thù cũng cần phải báo.



Đinh Khí đã tỉ mỉ nghiên cứu về Lưu Khám, cho ra một kết luận: Một tên gian thương có chút vận khí tốt.



Chỉ có vậy thôi…



Trước lấy hết đồ quân nhu, sau đó khi rời đi, thuận tay giết chết người này, cũng không tính là báo thù rửa hận đi. Đối với Lưu Khám, Đinh Khí chính là không thèm để vào mắt. Y đã sớm phái ra một trăm năm mươi tên đạo phỉ, trà trộn vào những người làm việc, đợi thời cơ đến thì động thủ.



Hiện tại, thời cơ đã tới rồi!



Tên thật của Hầu Tam là Hầu Cảnh, là kẻ sớm nhất theo Hồng Trạch đạo của Đinh Khí .



Thật lòng mà nói, tín nhiệm của Đinh Khí đối với Hầu Cảnh, thậm chí còn hơn cả thân đệ đệ Đinh Tật của y. Kẻ này người cũng như tên, là một con khỉ tinh quái, giỏi về nhìn mặt đoán ý, còn là một tên liều mạng. Tần quân chết ở trong tay y, ít nhất cũng có ba bốn mươi người đáng tin cậy.



Đã qua giờ tý, trăng đã lên đến giữa trời.



Đây cũng không phải là khí trời tốt để giết người phóng hỏa, đối với Đinh Khí mà nói, đã không quan trọng nữa.



- Các huynh đệ, lúc chiếm lĩnh kho thóc, nhanh chóng vận chuyển đồ quân nhu, lương thảo lên thuyền. Đến khi đó, Hầu Tam mang năm mươi người cùng ta tiếp ứng lão nhị. Tất cả mọi người đều nghe rõ. Hành động phải nhanh. Cuối cùng phóng một mồi lửa lớn, đốt hết toàn bộ kho lương và nhà dân, sau đó nhanh chóng rút lui. Dù sao ở đây cũng không phải Hồng Trạch, cũng không phải Hoài Thủy. Chỗ đủ cho đám đàn ông chúng ta hoạt động, con mẹ nó thực sự quá nhỏ rồi.



Cướp Hồng Trạch hạ giọng, đáp lại lời dặn của Đinh Khí.



Nhanh chóng, bọn chúng đã đi đến phía dưới Cao Cương. Nhưng là, Cao Cương im ắng, hình như không có phát sinh chuyện gì, liền ngay cả một cái bóng ma cũng không có.
Lưu Khám cười hắc hắc, không lùi mà tiến lên, xông lên phía trước chặn Đinh Khí.



Một người đi xuống, một người hướng lên. Nhìn thấy sẽ gặp nhau, Đinh Khí chợt nhảy lên đánh sang một đấm, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, hung hăng bổ về phía Lưu Khám.



Lưu Khám cũng không lùi bước, thân hình chuyển động, Xích kỳ vung lên.



Chỉ nghe choang một tiếng, giáo đồng bị Xích kỳ đỡ. Lưu Khám dậm chân xuống, xông về phía trước, xích kỳ nhân dịp bay về phía trước. Đinh Khí cùng Lưu Khám cứng đối cứng một lúc, cảm thấy cánh tay tê dại, gan bàn tay vỡ tan. Bị Lưu Khám đánh đến một phát, giáo đồng bị chặn lại, tuột tay bay ra.



Nhưng là Đinh Khí thực lực cũng rất được, thấy tình thế không ổn, lui tiếp về phía sau.



Bốn năm tên cướp cũng thừa dịp tiến lên, quơ binh khí, hướng Lưu Khám chém tới, ánh kiếm lấp lánh, hàn khí bức người.



Lưu Khám lắc mình, đại thuẫn gạt bay hai thanh lợi kiếm, Xích kỳ như gió thuận thế quét ngang ngàn quân, thét lên rồi chém ra, liên tục xoay hai lần, lực đạo của Xích kỳ tăng gấp đôi. Sức mạnh nghìn quân, giặc cướp bình thường há có thể chống lại.



Hai tên cướp Hồng Trạch giơ binh khí lên muốn chặn, lại nghe hai tiếng đang - phốc.



Xích kỳ chặt đứt binh khí trong tay và cả thân thể chúng thành hai đoạn, nội tạng và máu phun khắp nơi.



Đinh Khí lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, nổi giận gầm lên một tiếng rút kiếm chém ra.



Đối với y, Lưu Khám như không thấy, Xích kỳ đánh bay binh khí của hai tên cướp, một tay cầm thuẫn, lúc gạt đoản kiếm ra đồng thời dán vào động tác của Đinh Khí một đấm, đánh bay ra ngoài. Không ở một cấp độ, hiển nhiên Lưu Khám đối với Đinh Khí mất đi hứng thú. Hắn sải bước, lay cờ xông vào trong loạn quân. Xích kỳ tung bay, lộ ra một cỗ nhuệ khí, hàn quang lóe ra, trên xích kỳ, hoa văn hình rồng lay động, nét vẽ sống động như thật. Nhưng đi đến đâu, máu và thịt bay đến đó. Máu đào tuôn ra, chân tay bị chém rơi lả tả, kèm theo là tiếng kêu gào đau đớn không ngừng vang lên.



Lúc này trên Cao Cương, Thiệu Bình chỉ huy nhân mã không ngừng đè ép xuống dưới. Sau một lát chống lại, đầu trận tuyến rốt cục bị rối loạn. Cướp Hồng Trạch rất lợi hại nhưng đó là ở trên mặt nước. Lúc này, ở trên mặt đất, lại phải đối mặt với ba trăm Lam Điền giáp sĩ tinh nhuệ do Doanh Tráng mang đến. Đối mặt chém giết, toán cướp sao có thể là đối thủ của Lam Điền giáp sĩ, lại thêm Lưu Khám bôn tẩu kêu gào trong loạn quân, làm đội hình của cướp Hồng Trạch loạn thành một đoàn.



Đinh Khí bị Lưu Khám quăng ra ngoài, ngã trên mặt đất, hồi lâu mới phản ứng lại.



Y gắng gượng vả đứng lên, mới đứng vững thân mình, lại cảm thấy một cỗ hàn khí kéo đến, không chờ y kịp phản ứng, bốn thanh trường mâu đã xuyên thấu thân thể Đinh Khí. Đinh Khí kêu lên một tiếng sợ hãi, cúi đầu nhìn mũi mâu sắc bén trong ngực, dường như không thể tin nổi.



- Ta chết rồi?



Đinh Khí trợn tròn mắt, há miệng muốn nói ra, nhưng miệng cứng lại, không phát ra một chút âm thanh.



Bốn gã Lam Điền giáp sĩ hét lớn một tiếng, đem thân thể của Đinh Khí vứt bay ra ngoài. Vừa rơi xuống, bị một đôi chân ra giẫm lên.



Lưu Khám trong loạn quân hét lớn một tiếng:



- Nếu không đầu hàng, giết chết không cần luận tội!