Hình Đồ

Chương 129 : Huyết sắc (3)

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Đinh Tật chạy ào vào cửa quan thự, đi qua sân nhà. Nhảy lên trên đình, đến chỗ Lưu Khám đang say gục trên bàn.



- Cẩu quan, hôm nay muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!



Đinh Tật hét lớn một tiếng, giơ rìu đồng trong tay chém xuống. Vết sẹo

trên mặt hơi phiếm hồng, trợn tròn mắt, thân thể hưng phấn vì sắp trả

được thù mà run nhè nhẹ. Lúc này đây, có thể nói là dùng hết sức lực

toàn thân, thề phải chém Lưu Khám.



Rìu đồng mang theo một đạo hàn quang, hướng về phía Lưu Khám.



Mắt thấy sẽ chém Lưu Khám thành hai nửa, trong lòng Đinh Tật lại sinh ra một cảm giác cổ quái. Không biết vì sao, gã lại nghĩ Lưu Khám trước mặt này, nhìn qua tựa hồ so với ấn tượng của gã lại lớn một chút. Cũng đúng lúc này, Lưu Khám đang gục trên bàn đột nhiên tỉnh.



Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, bàn ăn nặng trịch chợt bay tới.



Rìu đồng hung hăng chém vào bàn ăn, mọi thứ rơi xuống đất. Bàn ăn nặng

trịch suýt nữa đem Đinh Tật ngã xuống đất. Gã lảo đảo, thầm nhủ một

tiếng:



- Không tốt, trúng kế rồi!



Nhấc chân giẫm lên bàn ăn, muốn rút rìu đồng ra.



Lưu Khám lười biếng hô một tiếng, thân thể trên mặt đất xoay một vòng bỗng nhiên đứng lên.



Trong tay hắn, hiện ra một thanh đồng chùy nặng trịch, dài trừng tám

thước, một đầu to một đầu nhỏ. Đầu to trông như một cái bát con, đầu nhỏ mỏng như cánh tay, hình dáng giống như cái chùy mà các phụ nhân dùng để giặt quần áo, nhưng dài và nặng hơn một chút.



Nhìn lướt qua, thanh đồng chùy này cũng phải nặng bảy tám mươi cân!



- Tiểu tặc, dám hại huynh đệ ta, nhận của ta một chùy!



Người trên đình, cũng không phải là Lưu Khám mà là Lưu Cự. Hai người này hình thể có chút tương tự, gục trên bàn, thật đúng là không phân biệt

được.



Lưu Cự trợn tròn mắt, râu tóc đều dựng lên đi nhanh về phía trước, một

cánh tay nắm chùy, tùy thân di chuyển. Giống như ảo ảnh, hô một tiếng,

đánh về hướng Đinh Tật.



Lần này nếu là bị đập xuống, Đinh Tật chắc chắn biến thành một đống thịt nát. Gã sợ đến mức cũng không thèm nhổ rìu đồng lên, lui mấy bước về

phía sau. Bành! Bàn ăn bị thanh đồng chùy đập nát bấy. Lưu Cự lần thứ

hai bước lên phía trước, đầu giống cánh tay của thanh đồng chùy chém

xuống, đánh về phía Đinh Tật.


Cường nhìn những cái chết này, có thể trả thù ta hay không?



Cho nên, khi nghe Tương Cường mở miệng, Dương Mộc lập tức gật đầu đáp ứng.



Mà Tương Cường, cũng có chút sợ, nhưng nhiều hơn là một loại sung sướng

phát ra từ nội tâm. Năm xưa Du Kiếu giễu võ dương oai, hôm nay người

chết, người vội vàng nịnh bợ. Từ nay về sau, chỉ cần không rời bỏ đội

ngũ, tin tưởng trong tương lai, nhất định là một vẻ tươi sáng.



Lúc này, Lưu Cự khẩn chương chạy đến, quấn quít lấy lão phu nhân đưa vào bên trong.



Lúc này, Lưu Cự càng hồi hộp nhìn Vương Tín, thấy y không có bị thương, cuối cùng cũng thấy yên lòng.



Đi theo A Khám huynh đệ rất tốt, không lo ăn, không lo mặc… Nhưng chỉ có một chút, mệnh của hắn phạm sát tinh hay sao? Tại sao đến chỗ nào, đều

phải nhìn thấy máu?



Đường Lệ đợi người đưa lão phu nhân ngồi vào trong đình, sau đó lại an bài Hương Dũng thủ hộ tốt quan thự.



- Lão Tào bên kia…



Đường Lệ ngẩng đầu nhìn sắc trời:



- Nói vậy cũng nên kết thúc rồi. Hơn mười một tiểu tặc, hẳn không phải

là đối thủ của y. Qua đêm nay, sợ là hai sông Tuy, Hoài có thể bình an

một hồi rồi. Nhưng là, ta có thể sống yên ổn sao, lão Tào, lão Chu, hai

người các ngươi sợ sẽ bận đi.



Tào Tham cùng Chu Xương nhìn nhau cười:



- Bận cũng tốt, bận còn hơn không có việc để làm.



Hương Dũng canh giữ cửa, đột nhiên chỉ về phía bờ sông la lớn:



- Mau nhìn, cháy rồi, ngoặt sông bên kia hình như… cháy rồi!



Đường Lệ, Tào Tham hai người bước nhanh đi tới cửa lớn quan thự, đứng trên bậc thang nhìn xa.



Chỉ thấy phía ngoặt sông bên kia, lửa cháy hừng hực, chiếu sáng phía chân trời đen kịt.



Đường Lệ vỗ tay cười nói:



- Thành công rồi, lão Tào, một mồi lửa thiêu cháy. Hồng Trạch bị diệt, có lẽ từ nay trở đi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!