Hình Đồ
Chương 130 : Huyết sắc (4)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Đinh Khí đã chết, Đinh Tật cũng đã chết!
Dòng họ Đinh thị đối với bách tính vùng Tứ Hồng mà nói, từ nay về sau
không hề có bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Không cần quan tâm chúng có phải là
hậu duệ của Khương Tử Nha hay không, cho dù là con cháu của Chu Võ Vương thì sao? Người chết đèn tắt, chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của gia tộc Đinh thị đi.
Như Đường Lệ đã nói, cướp Hồng Trạch ở trên bờ, căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí so với Vương Lăng còn kém hơn.
Lúc hừng đông, ở ngoài cửa lớn quan thự, ba trăm Lam Điền giáp sĩ đứng thẳng chỉnh tề, trang nghiêm.
Lưu Khám ngồi ngay ngắn trên đình, Thiệu Bình thần sắc bình tĩnh ngồi
trên đầu, Đường Lệ, Tào Vô Thương ngồi bên dưới. Tào Tham cùng Chu Xương không ở quan thự.
Đã chết nhiều người như vậy, tất nhiên có rất nhiều chuyện cần giải quyết hậu quả.
Đinh Khí mang tới năm trăm tên cướp Hồng Trạch, chết trận hơn ba trăm,
hơn một trăm bị bắt sống, hiện nay đang ở binh doanh, được Hương Dũng
trông giữ.
- Thiệu Tư Mã, lần này có ngươi tương trợ, Lâu Đình mới không có bị gây thành đại họa, Lưu Khám vô cùng cảm kích, kính một chén.
Thiệu Bình cũng không khách khí, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Trên da mặt trắng nõn hiện lên một chút hồng, trầm giọng nói:
- Thiệu Đình chỉ là theo lệnh của Doanh Tráng đại nhân đến đây hiệp trợ, cũng không có ra sức gì. Ngược lại, Thương Lệnh đại nhân lần này tính
toán như thần. Nếu không có Thương Lệnh đại nhân bố cục, đám cướp đó có
thể nào lên bờ? Còn những phản tặc này, sao có thể đơn giản trồi lên mặt nước. Sự tán thưởng của Doanh Tráng đại nhân đối với Thương Lệnh đại
nhân lại tăng thêm rồi.
Hơn nữa, cho dù không có Lam Điền giáp sĩ xuất động, với tính toán của
Thương Lệnh đại nhân - thủ đoạn không bỏ sót, có thể nâng dũng khí của
người khác, Đinh Khí cũng khó có kết quả tốt. Hạ quan chỉ là nhảy vào
giúp vui… Ha ha, nhưng thật ra, vị Tá sử Tào huynh của ngài thực làm ta
ăn khổ a.
Thiệu Bình này là người Quảng Lăng nhưng lúc Doanh Trang đảm nhậm chức
Từ Huyện trưởng, y đầu quân dưới trướng Doanh Tráng, đồng thời được
Doanh Tráng ban cho chức Quân Tư Mã cũng hơn ba năm rồi.
Đinh Tật có thể chạy trốn chính là mưu kế của Lưu Khám. Từ lúc Đinh Tật
trốn, Khoái Triệt suốt đêm chạy đến huyện Từ, xin Doanh Tráng điều binh. Ngay từ đầu, Doanh Tráng đối với Lưu Khám cũng không có hảo cảm. Gã vốn xuất thân từ quân đội, lại là người trong vương tộc, sao có thể để mắt
đến người xuất thân từ thương nhân như Lưu Khám. Cho nên ngay từ đầu,
đối với Khoái Triệt cũng không có hòa nhã, thậm chí không muốn tiếp kiến Khoái Triệt, làm kế hoạch suýt nữa thì chết non.
Nhưng không thể không nói, Khoái Triệt xuất thân từ mưu sĩ, thật ra cũng có chút thủ đoạn.
Doanh Tráng không gặp y? Không thành vấn đề! Khoái Triệt vòng sang tìm
gặp người sủng thiếp của Doanh Tráng, cũng thông qua sủng thiếp này,
cuối cùng gặp được Doanh Tráng, liền đi thẳng vào vấn đề:
Chờ ý chỉ triều đình xuống tới, chỉ sợ là cả nghìn đầu người rơi xuống.
Đến lúc đó Tứ Hồng sẽ trở thành một mảnh máu chảy…
Là chuyện tốt hay chuyện xấu? trong mắt Nhâm Hiêu đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng vấn đề là oanh động thực sự quá lớn.
Lúc Doanh Tráng quay về Từ huyện, Nhâm Hiêu liền nói đùa:
- Ta vốn muốn để tên này an phận một chút, đừng quá làm người khác chú
ý. Ngươi cũng biết, nghe nói Mông đại nhân rất coi trọng hắn, từng có ý
muốn hắn gia nhập đại doanh Lam Điền. Trong lòng ta lại mong hắn ở lại,
cho nên điều hắn đến nơi đây… Haiz, không nghĩ tới, gót chân hắn còn
chưa đứng vững, lại làm cho ta gặp chuyện lớn như vậy, nghĩ không làm
cho chú ý cũng khó.
Doanh Tráng không khỏi nở nụ cười:
- Có người trời sinh chính là hay gây sự! Ngươi muốn hắn trung thực,
trái lại sẽ khó chịu muốn chết. Lưu Khám này, trước đây ta vẫn khinh
thường. Thế nhưng hiện tại, ta ít nhiều có chút bội phục hắn… Người này
giết người quả quyết, là một nhân vật sắc sảo. Cẩn thận bồi dưỡng một
chút, tương lai nhất định là một nhân vật khó lường.
Có làm chú ý hay không ta không biết.
Nhưng ta biết sự việc lần này, người này cũng được thăng một cấp a. Mẹ
nó, lão tử đánh chém bao nhiêu năm, giết bao nhiêu người, hôm nay mới là một Tả thứ trưởng mười đẳng tước, lão Nhâm ngươi, cũng là rèn luyện
nhiều nưm, hôm nay cũng chỉ là Hữu thứ trưởng mười một đẳng tước.
Nhưng tên kia thì ngược lại, tài nhiều hơn tuổi? Hai năm, thoáng cái từ
tam rồi tứ đẳng tước, quả nhiên làm cho người ta thán phục a. Tứ đẳng
tước, tước hiệu không lớn. Nếu tính lại, trong hai mươi đẳng tước, địa
vị cũng không tính là cao, nhưng có thể miễn trừ chinh dịch.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Lưu Khám tài nhiều hơn tuổi? Ai chả biết, tam đẳng
tước và tứ đẳng tước, cách một chút mà có người phấn đấu cả đời cũng
không cách nào lên được. Đến tước vị tam đẳng, trong quân cơ bản đã là
một cái Chúc trưởng rồi. Muốn thăng tước, khi lâm trận phái chém giết ba mươi tên giáp sĩ, có có thể đạt được tứ đẳng tước. Đương nhiên, muốn
được như Nhâm Hiêu và Doanh Tráng, lại càng thêm trắc trở. Dã chiến phải chém được hai nghìn địch, công thành phải chém được tám nghìn địch… Chỉ có đạt được những con số này, tướng lĩnh mới có thể tăng thêm một tước. Hai nghìn, tám nghìn… nói dễ hơn làm.
Nhâm Hiêu nghe được, cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu liên tục.
- Chỉ mong tiểu tử này đừng có gây phiền toái cho ta nữa!
Y nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, chỉ sợ một thời gian nữa hắn lại gây chuyện thị phi thôi.