Hình Đồ

Chương 131 : Cung Thương là ai?

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Lưu Khám bận bịu nhiều việc!



Sau khi lập xuân, hàng loạt dân

di cư của quận Tam Xuyên rốt cục đến Lâu Đình. Căn cứ theo danh sách có

tất cả ba trăm hộ, hơn một nghìn bốn trăm người. Nhưng bởi đường khó đi, lại vừa lúc mùa đông khắc nghiệt, lặn lội đường xa, cho nên có hơn ba

mươi người ngã xuống trên đường tới Lâu Đình.



Thực tế đến Lâu Thương còn một nghìn ba trăm bảy mươi tám người.



Phân thành mười thôn, các hương lão địa phương đảm nhiệm chức thôn

trưởng, phụ trách quản lý những di dân này. Áp tải di dân đến Lâu Thương là hai Đô úy, hơn nữa lại là người quen của Lưu Khám, Lý Tất cùng Lạc

Giáp.



Hai năm thời gian ngắn ngủi, hai người đã thăng tới

chức đô úy, hiện nay ở dưới trướng hiệu lực cho Mông Điềm Nội Sử. Gặp

lại bạn cũ, không thể thiếu được một phen dốc bầu tâm sự, thế nhưng Lưu

Khám thấy những người di dân này xanh xao vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng

thì trong lòng phần vui sướng thoáng cái đã không còn lại chút gì.



Giữa trưa, cũng là lúc ăn cơm. Tào Tham cùng Chu Xương lập tức tiếp

nhận, điểm danh rõ ràng, chuẩn bị tiến hành an trí. Mọi di dân chỉnh tề

có trật tự ngồi xuống, từ trong tay nải lấy ra lương khô ăn đỡ đói. Thôn trưởng đứng ra, hướng về phía Chu Xương xin một ít nước, sau đó phân

phối xuống cho mọi người, liền ngồi chồm hỗm ở một bên ăn.



- Những người này là dân di cư triều đình đưa tới?



Lưu Khám chau mày thấp giọng dò hỏi:



- Sao nhìn mọi người chật vật như vậy, không giống như là dân di cư, trái lại nhìn giống như là dân chạy nạn.



Lý Tất cười khổ nói:



- Cũng là chuyện không có biện pháp. Những người có ruộng đồng, người

nào lại nguyện ý xa xứ? Những người này phần lớn đều là dân đen ở Tam

Xuyên, thậm chí có người không có hộ tịch, bị bắt, sau đó sung nhập vào

trong di dân. Vốn là, triều đình đối với việc di dân hơi có chút do dự.



Đợt di dân này chẳng qua là thử thôi.



Nhưng hiện tại xem ra, đoán chừng cũng không bao lâu, loạt di dân kế

tiếp sẽ xuất phát. Tất cả những cái này đều là lão huynh ngươi ban tặng

a.



Lưu Khám ngẩn ra:



- Sao lại liên quan đến ta?



Lạc Giáp nói:



- Sao lại không liên quan đến ngươi? Trước đó vài ngày ngươi nháo ra

nhiều việc như vậy, chúng ta dọc theo đường đi, gặp mười đội mang tin

tức, toàn bộ là từ Đồng huyện đi Hàm Dương. Tứ Hồng xảy ra chuyện lớn

như vậy, triều đình giữ vững quyết định đối với khu di dân Tứ Hồng.



- Lão Lạc, mới bao lâu không gặp, thế nhưng tri thức của ngươi lại nhiều thêm a.



Lưu Khám nhịn không được trêu ghẹo một câu. Nhưng trong đó lại sinh ra một tia sầu thảm.



Mấy nghìn người bị liên lụy, thực là ngoài dự liệu của Lưu Khám. Chính

ứng với câu nói kia: “Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà

chết”. Dù những người này chẳng qua là trừng phạt đúng người đúng tội,

nhưng phần lớn, chỉ sợ cũng là vô tội, chỉ là khó thoát khỏi số phận bi

thảm.




- Đại nhân nhân hậu, thật sự là may mắn của tiểu dân a.



- Thích nha đầu, còn cháu nữa…



Lưu Khám chỉ vào đứa bé trai đang nhìn chăm chú, sau đó đối với Cung Thương nói:



- Hai đứa bé này, chắc là không cha không mẹ phải không?



Cung Thương gật đầu:



- Đúng vậy!



- Đã như vậy, theo ta qua đây, ở bên hầu hạ mẫu thân ta đi.



Nói xong, Lưu Khám cười hỏi Thích Cơ:



- Nha đầu, cháu có bằng lòng hay không?



- Có được ăn no không?



- Đương nhiên



Lưu Khám cười, sau đó nói với hai thằng bé:



- Cháu tên là gì?



Cung Thương vội vã nói:



- Đứa trẻ này họ Tư Mã, nguyên bản là người Hạ Dương, do chiến loạn mà

bị chuyển tới Huỳnh Dương. Cha mẹ chết sớm, trong nhà chỉ còn lại mình

nó, đây thật ra là một đứa bé hiểu chuyện. Tên một chữ Hỷ, rất thông

minh lanh lợi, hơn nữa cũng có thể chịu khổ. - Tư Mã Hỷ?



Lưu Khám ngồi xổm xuống, trầm giọng hỏi:



- Tiểu hài nhi, bằng lòng đi theo ta không?



Tư Mã Hỷ gật đầu, cầm trong tay khối bánh đen cũng đưa cho Lưu Khám, có lẽ nó nghĩ, cái bánh đen này là lễ gặp mặt đi.



Lưu Khám cười tiếp nhận cái bánh đen, để vào trong lòng.



Sau đó ôm lấy Tư Mã Hỷ, xoay người nói với Lý Tất cùng Lạc Giáp:



- Hai vị huynh trưởng, ta đã thiết yến ở trong phủ, không say không về.



Lý Tất cùng Lạc Giáp sớm đã có chút không nhịn được.



Trong phủ Lưu Khám… tất nhiên là có vô số rượu ngon a…



- Tất nhiên là thế, tất nhiên là thế!



Hai người cười ha hả, cùng Chu Xương dẫn hướng quan thự đi đến.



Lưu Khám có vẻ hứng thú nhìn thoáng qua Cung Thương, lúc đến sát vai y, đột nhiên khom lưng, ở bên tai Cung Thương thấp giọng nói:



- Nó là Thích Cơ, nó là Tư Mã Hỷ… Như vậy tiên sinh tên gọi là gì? Ha ha, nếu như có thể nói, Lưu mỗ chăm chú lắng nghe.



Trên mặt Cung Thương thoáng một chút biến sắc



Chú thích: Tư Mã Hỷ, cha là Tư Mã Hàm, Ông nội là Tư Mã Thiên, là người Tây Hán - Hạ Dương nay là Thiểm Tây – Hàn Thành, cha Tư Mã Hỷ, thời sơ

Hán là Ngũ đại phu.