Hình Đồ

Chương 132 : Hai nghìn dật hoàng kim

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Sau khi thay bộ đồ mới, ăn chán chê, Thích Cơ lại có tiềm chất một tiểu mĩ nhân.



Đã trải qua nhiều đau khổ, tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện, có thể

nhìn mặt đoán ý, làm cho Khám phu nhân đối với nó vô cùng thương xót.



Mà Tư Mã Hỷ gầy teo, cao cao, yếu ớt. Cậu không phải là một đứa bé hay

nói chuyện, nhưng đúng như Cung Thương nói, cậu là một người có thể chịu khổ cực, hiểu chuyện. Thú vị nhất chính là Tư Mã Hỷ biết chữ. Vì vậy đã được phân đến bên người Trình Mạc giúp việc, điều này làm cho lão già

Trình Mạc không có con rất vui vẻ.



Trình Mạc bị Lưu Cự cùng Vương Tín giày vò sắp hỏng mất, rốt cục phát hiện ra một người thích đọc sách biết viết chữ.



Mà Vương Tín cũng thật vui vẻ. Ở trong quan thự to lớn, chỉ có mình cậu là trẻ nhỏ. Lưu Cự tuy rằng có thể chơi đùa cùng cậu, nhưng dù sao cũng có chút không thích hợp. Hôm nay có thêm hai cái tiểu đồng bọn làm cho

Vương Tín cực kỳ hài lòng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.



Tư Mã Hỷ chín tuổi, Thích Cơ tám tuổi.



Trong ba người, có Vương Tín là lớn tuổi nhất.



Thấy Tín trở nên vui vẻ, Vương Cơ cũng cảm thấy vui mừng. Trước đây

không ai nguyện ý chơi đùa cùng Vương Tín, sau khi đi theo Lưu Khám,

cũng không ai chơi với nó. Đương nhiên ngoại trừ Lưu Cự, nhưng dù sao

Lưu Cự cũng là người trưởng thành, nhưng lại là một người trưởng thành

vô cùng khỏe mạnh, sơ xuất là sẽ làm Vương Tín bị thương. Vì chuyện này, Vương Cơ cũng rất đau đầu. Hiện tại, rốt cục thì tốt rồi!



Lý Tất cùng Lạc Giáp ở Lâu Thương ba ngày, mỗi ngày cùng Lưu Khám thoải mái chè chén, sau đó lưu luyến không rời cáo biệt.



Trước khi chia tay, Lưu Khám tặng hai người bọn họ mỗi người mười vò rượu ngon, cũng làm hai người cực kỳ vui vẻ.



Sau khi tiễn bước hai người, Lưu Khám trở nên cực kỳ bận rộn. Lâu

Thương Trấn tuy rằng sẽ trở thành một quân trấn, thế nhưng dân sinh cũng quan trọng như nhau.



Dân lấy ăn là trời!



Chỉ dựa

vào lương thực triều đình cấp, chung quy khó có thể lâu dài, cần phải tự cấp tự túc… Lâu Thương Trấn có đất đai màu mỡ, nhưng năm qua bởi các

loại nguyên nhân, nơi con người có thể dùng rất thưa thớt, ruộng đồng

hoang phế không ít. Mà những bách tính chuyển từ quận Tam Xuyên tới,

phần lớn đều là người nghèo khó. Dựa theo quy định, xung quanh Lâu

Thương có vạn khoảnh ruộng đồng đều do triều đình quản lý. Triều đình

cho phép mỗi người mua ruộng, nhưng vấn đề là ai có tiền để mua những

ruộng này?



- A Khám, ở đây có nhiều ruộng tốt lại hoang phế như vậy, không khỏi quá đáng tiếc đi.



Tào Tham nói:



- Nếu những ruộng này có thể sử dụng thích đáng, không đến năm năm, chỉ bằng Lâu Thương là có thể bằng với thuế má của một huyện.



- Vậy ngươi có phương pháp gì?



- A Khám, sao ngươi không đứng ra, thừa dịp quận thủ đại nhân đang ở

Đồng huyện, đến cầu khẩn y mua lại những ruộng đất này? Hôm nay, những

ruộng đất này đều là hoang điền, giá cả tuyệt đối sẽ không cao. Ta dự

tính, năm trăm dật hoàng kim có thể mua hết chỗ ruộng này. Đến lúc đó,

ngươi có thể đem những ruộng đất này giao cho di dân trồng trọt. Cũng

không làm cho bách tính bản địa Lâu Đình phản cảm, mà chúng di dân đối

với ngươi cũng sẽ mang ơn.



Một khoảnh ruộng tốt, cho dù là mười lấy một… A Khám, một năm tới ngươi đã có thể có một khoản thu nhập hiệu quả rồi.


Đường Lệ tính toán một chút liền trả lời.



Tào Vô Thương lộ vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói:



- Trong tay ta không có nhiều như vậy, đại khái khoảng ba bốn mươi dật là hết rồi.



Đường Lệ nghi hoặc hỏi:



- A Khám, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, lại cần nhiều vàng như vậy?



Lưu Khám cười khổ, đem sự tình thuật lại một lần:



- Ta vừa tính toán một chút, hai nghìn dật hoàng kim có thể tập hợp

đủ,thế nhưng trong vòng ba mươi ngày thì không được. Ta đại khái có thể

thu xếp được trên dưới tám trăm dật, cộng thêm hai người các ngươi, còn

chưa đủ một nghìn dật.



- A Kỳ thì sao?



Đường Lệ nghe được hai chữ Chử Hải, đôi mắt sáng lên:



- A Khám, đây chính là một cơ hội tốt. Nếu có thể, mở trường muối ở Chử Hải, tuyệt đối là lợi lớn hơn hại.



- Sao ta lại không biết chứ?



Lưu Khám thở dài nói:



- Quận thủ đại nhân làm thế, chỉ sợ chủ yếu là muốn kiểm tra ta. Bên A

Kỳ ta cũng nghĩ tới, tình hình của hắn cũng giống ta, phỏng chừng cũng

đưa ra được mấy con số này. Thế nhưng… còn thiếu bốn trăm dật a!



Bốn trăm dật, bốn trăm dật!



Bình thường mà nói, thật cũng không coi là cái gì.



Nhưng bỗng nhiên, thoáng cái muốn lấy ra nhiều như vậy, xác thực có chút hơi khó.



Trong phòng, Đường Lệ chần chừ trong chốc lát, ngẩng đầu nói;



- A Khám, chuyện này, kỳ thật cũng không khó giải quyết. Ngươi đã quên mất hai người.



- Ai?



- Quán Tước và Trần Vũ.



Lưu Khám nhíu mày nói:



- Hai người họ có thể bằng lòng không?



- Nếu có thể có lợi, y lại có cái gì không muốn đâu?



Đường Lệ mỉm cười, khe khẽ nói nhỏ bên tai Lưu Khám một phen.



Lưu Khám con mắt híp lại:



- Đây cũng là một biện pháp hay.