Hình Đồ
Chương 133 : Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Chủ ý của Đường Lệ kỳ thực rất đơn giản.
Nếu theo cách giải
thích của hậu thế, đó chính là bốn chữ: Lợi và ích đi liền với nhau. Đem hai nghìn khoảnh đất phía tây Tứ Thủy bán ra ngoài. Đương nhiên là,
khẳng định không có khả năng bán theo giá ban đầu. Bốn trăm dật hoàng
kim mua một nghìn khoảnh đất. Cứ như vậy, sẽ làm giảm bớt áp lực trên
người Lưu Khám, đồng thời, Trần thị ở Dương Võ, Quán gia ở Tuy Dương coi như cũng bị buộc chung một thuyền với Lưu Khám. Đặc biệt là Quán Anh,
Đường Lệ có thể nhìn ra, Lưu Khám đối với y rất là tán thưởng.
Mà Quán Anh cũng xác thực là một đại tướng tài! Bốn trăm dật hoàng kim, mặc kệ là Trần gia tài đại khí thô, hay là Quán gia mới phát tài mà
nói, không nhiều, không ít, mà là vừa đủ. Nếu nhiều hơn, hai nhà này đều sẽ do dự; nếu ít hơn, sẽ không đạt được điểm quan trọng là liên minh.
Con số này, chính là điểm mấu chốt của hai nhà.
Nếu luận theo suy nghĩ của người khác, Lưu Khám thật là không thể so sánh với Đường Lệ.
Lưu Khám cũng không chậm chễ, lập tức phái người đi Tuy Dương và Dương
Võ. Nhưng đồng thời hắn cũng bắt tay vào chuẩn bị một chút. Nhỡ ra, hai
nhà không đồng ý, Lưu Khám vẫn nhất định phải gộp đủ hai nghìn dật. Thực sự vẫn phải nói, cần dự phòng một biện pháp khác.
Sau khi
trở lại Lâu Thương, Tào Vô Thương bởi vì còn muốn về nhà chăm sóc cha
già, vì vậy từ biệt lên đường. Tào Đình Trưởng bây giờ đã không còn là
Đình Trưởng trước kia. Lão nhiều tuổi rồi, có rất nhiều chuyện không thể đảm đương được nữa, hơn nữa lão làm chức Đình Trưởng này rất khiến
người khác phiền lòng.
Lưu Khám cũng không giữ lại Tào Vô
Thương, chỉ là nói với y, lúc trở lại Huyện Bái, phải cẩn thận nhiều
hơn. Hiện nay, mặc kệ là Lý Phóng, hay là Lưu Bang lớn lên ở Tứ Thủy
Đình, cũng sẽ không dám tùy tiện đi trêu chọc Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô
Thương. Nhưng thuyền được giữ gìn có thể dùng được vạn năm. Nhâm Hiêu
hiện tại lại đang nhìn hằn chằm chằm, Lưu Khám cũng không dám quá mức
làm càn. Nhưng như thế không có nghĩa là ý niệm giết chết Lưu Bang của
hắn không còn.
Lúc Tào Vô Thương cất bước đi, Lưu Khám lại
cùng Tào Tham bàn bạc xong công việc thì trời cũng đã tối rồi, hắn cảm
thấy có chút mệt mỏi.
Một năm lại đây, đầu óc hắn hầu như không có lúc nào được nghỉ ngơi. Cứ xong việc này lại phát sinh việc
kia, hôm nay cuối cùng cũng có thể được thở ra một hơi. Nhưng là kế
tiếp, từng nhóm di dân đến, sợ là còn bận rộn nhiều. Ngồi ở trước án
thư, Lưu Khám nâng lên cuốn thẻ gỗ nặng trịch, lòng nghĩ đến: Nếu có
giấy, thì thật là tốt a!
- A Khám…
Lữ Tu bưng một chén cháo nóng hổi đi vào thư phòng.
Thấy Lữ Tu, lòng Lưu Khám cảm thấy rất thoải mái:
- Thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi? Hai ngày này, chắc nàng cũng bận muốn chết rồi.
Lữ Tu đích thực là rất bận bịu , nào là việc trong nhà, lại còn có một
số việc vặt bên ngoài nữa! Giờ đây, nàng không còn là thiếu nữ cả ngày
không lo không nghĩ nữa, hiện tại nàng là thê tử của Lưu Khám, cần phải
học cách vì hắn chia sẻ vui buồn. Hơn nữa, trên điểm này, Lữ Tu làm thực là rất tốt. Chí ít trong mắt Lưu Khám, nàng làm cực kỳ xuất sắc.
Lữ Tu đem cháo đặt trước mặt Lưu Khám:
- Thấy huynh từ khi về đến giờ, vẫn chưa nghỉ chút nào. Ăn chút gì trước đã.
đây chính là con thứ của Hạng Yến. Hạng thị nguyên là quý tộc của nước
Sở. Do sống ở vùng đất Hạng (nay là nam Hạng thành) cho nên lấy Hạng làm họ. Hạng Yến xuất thân từ Hạng thị, từng vất vả chống đỡ vận mệnh nước
Sở trước đây… Sau khi mất, bộ tộc Hạng thị sụp đổ, trong đó có một chi,
cũng đi tới Hạ Tương của Tứ Hồng.
- Hạ Tương (nay là Túc Thiên – An Huy)?
Lưu Khám ngạc nhiêu nói:
- Vậy chẳng phải là cách nơi này rất gần sao?
Khoái Triệt nói:
- Đích xác là không quá xa. Nếu đi bằng ngựa, khoảng chừng một ngày đêm là có thể đến. Nhưng là Đông chủ hiện tại đi, sợ là không tìm được
người này đâu.
Lưu Khám ngẩn ra:
- Vì sao vậy?
Khoái Triệt cười nói:
- Ngài ngẫm lại xem, ngài giết Đinh Khí, làm dấy lên một hồi gió tanh
mưa máu ở Tứ Hồng. Tập đoàn phản Tần của hậu duệ sáu nước cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng đến. Ngài cho là Hạng Lương đó, sẽ tách rời hậu duệ sáu
nước sao? Ta ở Hạ Tương nghe người ta nói, cuối năm ngoái, Hạng Lương
mang theo cháu trai Hạng Tịch và cả gia quyến, toàn bộ chạy khỏi Hạ
Tương, chẳng biết đi đâu.
“Hội Kê!”
Một ý niệm xuất hiện ngay trong đầu Lưu Khám.
Tuy rằng không phải hiểu rõ lịch sử Tần Hán, thế nhưng hắn còn nhớ kỹ,
Hạng Vũ hình như lập nghiệp từ Hội Kê. Hội Kê là một quận ở huyện Ngô
Trung, nói không chừng y đã đến đó. Vậy có nên hay không bẩm báo Nhâm
Hiêu và Doanh Tráng đây? Lưu Khám không khỏi cảm thấy do dự. Theo lý trí mà nói, hắn hẳn là nên nói cho Nhâm Hiêu; nhưng theo như trong lòng mà
nói, Lưu Khám lại cảm giác không nên nói ra, giống như là chỉ điểm vậy.
- Lão Khoái, ngươi nói xem thúc cháu Hạng gia sẽ đi nơi nào?
Khoái Triệt lắc đầu:
- Điều này cũng khó nói, nhưng ta phỏng chừng y sẽ đi xuống Giang Nam. Khu Tứ Hồng đã khó có thể ẩn thân…
Lưu Khám lại trầm mặc!
Với khôn khéo của Nhâm Hiêu, nói vậy cũng có thể đoán được điểm này. Đã như vậy, ta cần gì phải làm điều thừa? Nếu như thúc cháu Hạng Lương
muốn trốn, coi như là nói cho Nhâm Hiêu, chỉ sợ cũng khó có thể tìm
được. Quên đi, nếu đã bỏ lỡ, vậy bỏ qua y đi… Lưu Khám đứng dậy, đi ra
khỏi thư phòng.
Trong đêm, trời đầy sao, trăng sáng tỏ.
Có một số việc, nếu không cách nào tránh khỏi, không bằng thống khoái đánh một trận đi.
“Bá Vương, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi…”
Lưu Khám nói thầm trong tâm trí, trong lòng dâng lên chiến y vô hạn, những mê man, khốn khổ trước đó biến mất hoàn toàn.