Hình Đồ
Chương 136 : Dưỡng sĩ
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Nhâm Hiêu thái độ trầm tĩnh, làm người khác không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng y.
Tự rót cho chính mình một chén rượu, sau khi nhấp một ngụm liền đặt
chén lại chỗ cũ, hầu kết khẽ động, nuốt xuống, thở dài một hơi.
- Bệ hạ phát ra chiếu lệnh, mệnh ta lập tức lên đường đi Long Xuyên, tiếp nhận chiến sự ở Bách Việt.
Y mở mắt, tựa hồ đang lẩm bẩm, lại hình như là đang nói cùng Lưu Khám và Doanh Tráng:
- Ba ngày sau ta khởi hành rồi.
Ở trên đường, Lưu Khám đã đoán được đáp án này.
Nhâm Hiêu phải đi!
Doanh Tráng sở dĩ tặng hậu lễ, chắc là mong muốn bản thân gã có thể ở lại. Dù sao, trong mắt nhiều người, Lưu Khám là người Nhâm Hiêu đề bạt lên. Nếu Nhâm Hiêu xuất chinh Bách Việt, nói không chừng sẽ mang Lưu
Khám theo. Nhưng trong mấy năm vừa qua, Lưu Khám đã lộ ra bản lĩnh cao. Đặc biệt, một trận đánh ở Lâu Thương, người đã khiến Doanh Tráng bắt
đầu coi trọng, không nghĩ rằng lại là một tên gian thương.
Có dũng có mưu, đích thực là một nhân tài.
Lại thêm Lâu Thương giữ vị trí rất quan trọng, nên cần có một người có khả năng chấn nhiếp Tứ Hồng mới được.
Các quan viên khác, muốn làm tốt được như Lưu Khám cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Lâu Thương đã bắt đầu sử dụng, càng cần phải
làm cho ổn định.
Đây cũng là suy nghĩ của Doanh Tráng.
Đồng thời xuất phát từ sự quý mến đối với những người hào dũng, cũng khiến y rất muốn giữ lại Lưu Khám.
Lưu Khám lúc này chỉ có yên lặng không nói, trong lòng có chút sợ hãi, Nhâm Hiêu sẽ không thực sự muốn đem hắn đến Bách Việt.
Nhâm Hiêu trầm giọng nói:
- Doanh đại nhân phải tiếp nhận chức quận thủ Tứ Thủy. Chính là trước khi Tứ Hồng triệt để yên bình còn cần trấn thủ ở Đồng huyện.
Doanh Tráng chắp tay hành lễ:
- Doanh Tráng hiểu được.
Nhâm Hiêu nói xong nhìn Lưu Khám, hồi lâu thở dài một tiếng:
- A Khám, nói thật, ta rất muốn mang ngươi theo. Thế nhưng, Lâu Thương vừa mới bắt đầu sử dụng, cần phải lấy ổn định làm việc chính. Với uy
lực của ngươi ở Tứ Hồng hiện nay, đổi một người khác chỉ sợ rất khó
thay thế. Cho nên, ngươi phải ở lại Lâu Thương, tận lực phối hợp với
Doanh Tráng đại nhân làm việc. Chuyện khác của y ta không muốn nói lại
nữa. Chỉ có một yêu cầu: ngươi phải bảo đảm một đường vận chuyển lương
thẳng từ Tứ Hồng đến Hoài Hán, ngươi có thể làm được không?
Tim Lưu Khám lại đập mạnh, bắt đầu tính toán.
Một đường từ Tứ Hồng đến Hoài Hán, cũng chính là từ Lâu Thương khởi
vận. Tới khu Nghiễm Lăng, quãng đường khoảng chừng trên dưới ba trăm
dặm, nói tới cũng không tính là quá xa. Nhưng vấn đề là, từ Lâu Thương
tới Nghiễm Lăng, phải đi qua Hồng Trạch. Hoài Thủy đi Hu Đài (nay hồ
Hồng Trạch ở bờ Nam, Hoài An ở phía Nam) Đông Dương, tới Nghiễm Lăng,
đặc biệt Hu Đài, gò đồi nhấp nhô, địa hình hiểm yếu, có đạo phỉ thường
xuất hiện ở đó.
- Lễ đưa tiễn…
Còn chưa dứt lời, đã thấy trong tay Lưu Khám xuất hiện một cuộn thẻ gỗ, cung kính trao cho Nhâm Hiêu:
- Ta biết khí hậu Bách Việt không giống với Trung Nguyên, thực vật rất dễ hư hỏng. Bách Việt lại thêm khí độc trải rộng, nếu không cẩn thận
rất dễ nhiễm chướng khí. Thẩm Thực Kỳ và Đường Lệ bọn họ từng đi qua
Bách Việt, phát hiện ở đó có một loại cây cỏ tên là Cửu lý hương, ăn
vào vô hại, còn có thể xua tránh chướng khí.
Trong mấy ngày
nay, ta nghiên cứu ra một loại quân lương, tên là bánh Tủy, trong khí
hậu nóng bức có thể bảo quản được mười ngày không hỏng.
Nếu
đem cây Cửu lý hương bỏ thêm vào trong đó, có thể làm cho quân sĩ không lo lắng khí độc. Lại có công hiệu khu trừ phong thấp, tiêu độc giảm
đau.
Chỉ là, cây Cửu lý hương này chỉ sinh trưởng ở Bách Việt, Khám không cách nào ở Lâu Thương tạo ra được.
Chỉ mong đại nhân lúc đến Long Xuyên, tự tay ngắt lấy, làm theo phương pháp chế tác bánh Tủy của ta, đem cây Cửu lý hương giã thành nước thêm vào trong đó là được.
Trên thẻ gỗ, ta đã ghi chú rõ ràng hình dáng của cây Cửu lý hương, cho nên việc tìm kiếm sẽ không quá khó khăn.
Đại nhân, đi Bách Việt, ngài phải bảo trọng. Khám nhất định ở Lâu
Thương vì đại nhân cầu phúc, cung chúc đại nhân chiến thắng trở về.
Lúc nói chuyện, trong mắt Lưu Khám bịt kín một tầng hơi nước, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Tay nhận thẻ gỗ, mắt Nhâm Hiêu cũng đã ươn ướt, y nhảy xuống ngựa,
đứng trước mặt Lưu Khám. Thấy thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Nhớ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này, hắn chỉ cao bằng mình a. Nhâm Hiêu hít sâu một hơi, dùng sức ôm chặt Lưu Khám một chút.
- Tiểu tử, ở Lâu Thương làm việc cho tốt, cho ngươi mười năm thời gian, nếu
không kịp tước vị của ta, lúc ta trở về, nhất định không bỏ qua cho
ngươi.
Nhâm Hiêu trong hai mươi đẳng tước, hiện đang ở đẳng tước thứ mười bốn, là Hữu canh.
Chỉ là một câu nói, nhưng cũng biểu đạt kỳ vọng của y đối với Lưu Khám.
- Được rồi, trở về đi…
Nhâm Hiêu xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn Lưu Khám, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Tiểu tử, nhớ kỹ, an phận cho ta.
Nói xong quay ngựa, mang theo người qua sông.
Lưu Khám đứng ở bờ sông, hiểu rõ mấy câu nói trước khi đi của Nhâm Hiêu.
- Bảo ta an phận sao? Chắc là lo lắng ta gây chuyện thị phi.Chỉ là,
Nhâm đại nhân, ngài bắt ta trong mười năm phải đuổi kịp tước vị của
ngai, nhưng ngài còn có thể có mười năm sao?
Lưu Khám thở dài một hơi, bên bờ sông, hai tay tạo thành hình chữ thập, lần thứ hai thật sâu thi lễ.
- Mong đại nhân bình an!