Hình Đồ

Chương 137 : Đệ tử pháp gia

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Đáng tiếc quá, thực sự là đáng tiếc quá!



Tại quan thự Lâu Thương, Quán Anh đang ngồi ở đình thượng vừa uống rượu, hậm hực lầm bầm:



- Sớm biết sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị như vậy, đánh chết lão tử

cũng không quay về Tuy Dương… Mẹ ôi, nói không chừng có thể kiếm được

một chức quân công ấy chứ.



Hai ngày trước đây gã mang theo

năm trăm dật hoàng kim đến Lâu Thương. Cùng Quán Anh đến Lâu Thương, còn có Trần Nghĩa người Dương Võ. Đương nhiên hai người này cũng không phải là cùng lúc đến, mà là đến trước sau cách nhau một chút thời gian. Đầu

tiên là Quán Anh, sau là Trần Nghĩa. Hai người tổng cộng mang đến một

nghìn dật hoàng kim, tính cả ba trăm dật Lữ Thích Chi Chi mang đến, trên thực tế Lưu Khám bỏ ra không đến một nghìn dật hoàng kim đã có thể mua

được chín nghìn khoảnh đất. Tiền của Thẩm Thực Kỳ hầu như không động

đến.



Đương nhiên, đối với thu hoạch của Lưu Khám, Trần Nghĩa, Quán Anh thậm chí cả Lữ Thích Chi đều rất hâm mộ.



Tuy hâm mộ thì hâm mộ vậy nhưng không có sự đố kỵ. Đây chính là những

gì Lưu Khám nên được… Nếu không phải hắn tỉ mỉ trù tính kế hoạch, muốn

trong hai ngày mua được vạn khoảnh, phỏng chừng Trần gia cũng tốt, Quán

gia cũng được, thậm chí Lã gia cũng không có cơ hội dùng ít tiền như vậy để mua được nhiều ruộng đất như vậy. Cùng ngày đó Lưu Khám áp tải ngay

hai nghìn dật hoàng kim tới Đồng huyện.



Quán Anh cùng Trần Nghĩa ở lại bởi vì còn có rất nhiều vấn đề nhỏ cần xử lý, giải quyết.



Lữ Thích Chi cũng như vậy, chính là gã cũng không cần lo lắng, bởi vì

có nhị tỷ gã ở đây, dù thế nào, Lã gia đều cũng không ăn mệt. Gã sẵn

lòng ở lại là bởi vì ở Lâu Thương không có người quản giáo gã. Hơn nữa,

Lữ Thích Chi cũng có tò mò đối với nhị tỷ phu này của gã. Nhớ năm nào,

vẫn còn là một Lưu Khám ngây ngô, chỉ trong thời gian chớp mắt, đã biến

thành Lưu thương lệnh ngày nay, hưởng chức tứ đẳng tước. Dù là đẳng tước không phải là cao trong hai mươi đẳng, nhưng quý là không cần đi lính

a. Còn mình, cũng sắp đến tuổi rồi, không biết lúc nào sẽ bị chiêu mộ đi lính… Trừ phi, gã học tập theo đại ca, biến thành một người què, kéo

dài hơi tàn.



Lữ Thích Chi ở lại còn có một mục đích, chính là nghe nói Lưu Khám có thể thành lập giáp sĩ. Nếu nhị tỷ phu có thể thành lập giáp sĩ, đến lúc đó khẳng định cần chiêu mộ lính. Cùng với đi lính ở Huyện Bái, không bằng đi lính ở Lâu Thương. Chí ít có nhị tỷ và nhị tỷ

phu chiếu cố, không phải ăn nhiều khổ cực. Đây cũng là cách tránh né mộ

binh mà Lã Trĩ nghĩ ra cho Lữ Thích Chi… quang minh chính đại đi lính,

ai còn dám đưa lời ong tiếng ve. Thế cho nên Lữ Văn than thở: Nếu Lưu

Khám sớm một chút có thành tựu như hôm nay, chân của con lớn nhất – Lữ

Trạch, cũng sẽ không như vậy.



Ở đình thượng, Đường Lệ đang kể chi tiết về ngày tru sát Đinh Khí cho Quán Anh, Trần Nghĩa nghe. Làm

Quán Anh hối hận muốn chết, xoa tay nói:



- Sớm biết rằng theo A


Trương Thương cười khổ một tiếng:



- Ta nào có uy tín như vậy, chỉ là cho rằng hình phạt của triều đình

quá nghiêm, hơn nữa phổ biến quá nhanh, cho nên không nhịn được bèn nói

ra. Ta nghĩ phải phế bỏ nhục hình, nhưng bệ hạ không đồng ý. Lúc nóng

nảy, ngôn ngữ cũng lỗ mãng một chút, không ngờ đắc tội bệ hạ… Nếu không

có bạn tốt lén cho ta biết, nói không chừng hiện tại ta đã chết ở trong

đại lao Hàm Dương.



Lúc chạy ra khỏi Hàm Dương, ta được vị

bằng hữu kia chiếu cố, ở tại nhà con của y. Nhưng chung quy cũng không

phải là kế lâu dài… Vì vậy, người bằng hữu ấy nghĩ ra cho ta chủ ý này,

để ta đi theo di dân, đến Lâu Thương tránh sóng gió.



Thôi được rồi, các ngươi đã phát hiện ra ta rồi, vậy động thủ đi.



Trương Thương này là người Dương Võ, cũng là đồng hương với Trần Nghĩa, nhưng không phải là ở cùng một nơi.



Hồi đó đã từng bái học trò của Tuân Tử làm thầy, chuẩn xác mà nói, lão

và Đình Úy Lý Tư triều Đại Tần hiện nay là quan hệ sư huynh sư đệ.



Chỉ không giống với Hàn Phi, tuy rằng cũng là sư huynh đệ của Lý Tư, nhưng không gặp phải độc thủ của y.



Trương Thương không có tài kinh diễm như Hàn Phi, cũng không có tính

toán giỏi như Lý Tư. Lão tính tình đôn hậu, hơn nữa không thích khoe

khoang. Cho nên ở tại Hàm Dương, làm việc cũng không tệ, làm chức Ngự sử quản lý công văn. Khi đó cũng được Lý Tư chiếu cố.



Tuy rằng Trương Thương cũng không nói rõ người bằng hữu giúp y là ai, nhưng Đường Lệ loáng thoáng đoán người đó là Lý Tư.



Quận thủ quận Tam Xuyên chính là con trai của Lý Tư, đương triều phò mã Lý Do. Quanh năm ở tại Huỳnh Dương, Trương Thương là nhờ gã chiếu cố.



Cũng chỉ có Lý Do mới có năng lực như vậy, bóp méo hộ tịch, tăng thêm một người là Cung Thương.



Đường Lệ nghe Trương Thương nói không khỏi nở nụ cười.



- Sao tiên sinh lại nói những lời đó? Đại nhân tuy là làm quan triều

đình, nhưng cũng không phải là người không phân rõ tốt xấu. Tiên sinh cứ ở lại đây, khi đại nhân trở về, biết được tiên sinh ở đây nhất định sẽ

vô cùng vui vẻ. Hơn nữa Lâu Thương hiện nay còn có rất nhiều việc phải

làm, chính là cần những nhân vật như tiên sinh chỉ điềm. Tiên sinh cứ

yên tâm là được. Ngài ở tại Lâu Thương, so với Huỳnh Dương an toàn gấp

trăm lần.



Ha ha, tiên sinh cứ yên tâm ở đây là được.