Hình Đồ
Chương 138 : Người tới từ Ba Thục (1)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Đường Lệ nói như vậy thật đúng là không phải khoác lác. Tuy rằng thời
gian Lưu Khám ở Lâu Thương không lâu lắm, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ khoảng nửa năm mà thôi. Nhưng nơi này trong thời gian nửa năm, do hắn
dẫn dắt mà thay đổi, có lẽ rất nhiều người cả đời cũng không làm được
việc này.
Người ở Lâu Thương sợ Lưu Khám, đồng thời cũng rất
thích vị tài chủ ít tuổi nhưng gia tài bạc triệu hơn nữa tính tình hào
sảng. Thủ đoạn cứng rắn, tính tình hào sảng cùng hợp vào một con người,
hình thành một loại mị lực vô cùng kỳ lạ, hấp dẫn người xung quanh.
Hơn nữa Lưu Khám chọn vị trí bên cạnh cao cương, mơ hồ hình thành điền
trang biệt viện ở Lâu Thương, đã quy hoạch hoàn thành, tùy thời có thể
khởi công. Có người nói xây biệt viện sẽ tiêu tốn khoảng ba trăm dật
hoàng kim, trong mắt người Lâu Đình, đây là một con số trên trời.
Cùng lúc đó, tổng thể thành lâu của Lâu Thương cũng sẽ cùng nhau khởi
công. Không giống với lao dịch, người xây dựng Lâu Thương cũng không
phải là bị cưỡng chế làm việc mà là căn cứ tình hình đều tự mình báo
danh gia nhập. Hơn nữa, xây Lâu Thương cũng không phải là không trả công cho người làm. Công địa sẽ đảm bảo cho ăn bữa trưa, đồng thời đều căn
cứ vào công việc đã làm, có thể được trả từ ba thăng đến một đấu kê thô. Điều này làm cho rất nhiều người động tâm.
Rất nhiều nhà
sống trên sông nước, thậm chí một ít phụ nữ và trẻ em, người già yếu,
đều mong đợi đến ngày này. Đặc biệt là những người tuổi cao, cho nên
thân thể bất tiện mà không cách nào làm được việc của nhà nông, cũng
hăng hái bừng bừng muốn gia nhập trong đó. Cho nên lúc Lưu Khám dùng lợi ích đem mọi người đặt cùng một chỗ, uy vọng ở Lâu Thương cũng dần tăng
lên.
Trương Thương sinh sống ở nơi đây, đích thực là rất an
toàn. Đương nhiên, phải có một điều kiện tiền đề đó chính là Lưu Khám
phải đồng ý. Theo Đường Lệ thấy, khẳng định Lưu Khám sẽ không cự tuyệt.
Mà trên thực tế, Lưu Khám cũng đích xác không có cự tuyệt, chỉ là trong
lòng cười khổ. Trước đây có một Lưu Cự, giờ lại thêm một Trương Thương…
Cứ như vậy về sau, chẳng bao lâu, nơi đây sợ sẽ phải đổi thành nơi thu
nhận những đào phạm mất thôi. Hy vọng Doanh Tráng sớm một chút rời Đồng
huyện. Chẳng may, lúc y chạy tới thị sát, nếu gặp phải Trương Thương,
- Đi ra ngoài một chút? Chẳng lẽ là ngươi muốn…Ngày hôm qua ta nhất
thời tức giận, ngươi cũng chớ để trong lòng, ta không trách ngươi.
Đường Lệ lắc đầu cười nói:
- Ta đương nhiên hiểu ngươi, không có trách ngươi, cũng biết ngươi tức
giận không phải vì ta, mà bởi vì Nhâm đại nhân rời đi, tâm tình ngươi có chút không tốt. Ta muốn đi ra ngoài một chút cũng không phải vì chuyện
hôm qua… Ta muốn đi ra ngoài học hỏi một phen. Sách, ta đọc quá nhiều
rồi. Nhưng làm người, ta hiểu quá ít, so ra kém lão Khoái, lão Tào, thậm chí kém cả ngươi. Ta đã nói qua với Trần Nghĩa rồi, theo thương đội của y, cũng để gia tăng kiến thức, mở mang tầm mắt. Trước kia, lúc chúng ta còn ở Huyện Bái, a Kỳ đã nói với ta, y nói học vấn của ta thì được rồi, nhưng đối với việc lý giải sự thay đổi của lòng người, khả năng so ra
còn kém y. Nhiều thì năm bảy năm, ít thì hai ba năm, ta nhất định sẽ trở về.
Lưu Khám trầm mặc không nói gì. Sau đó hắn tiến lên, ôm Đường Lệ một chút:
- Lão Đường, ngươi đã có suy nghĩ ấy, ta cũng không cản ngươi. Ngươi là người đọc sách, một mình đi ra ngoài, cần phải bảo trọng nhiều hơn. Cầm lấy lệnh phù của ta, tuy rằng không dùng được mấy, cũng có thể miễn
được chút ít phiền phức.
Chuẩn bị một chút đi, ta cho người
về Huyện Bái, gọi Vô Thương cùng Kỳ ca tới đây, chúng ta hội tụ rồi hãy
đi. Nói chung là một câu: Bạn bè trong bốn bể, góc trời kể cũng gần. Lúc nào muốn về nhà, Lâu Thương chính là nhà của ngươi, ngươi là huynh
trưởng của Lưu Khám ta.
Nếu là trước đây, lúc Lưu Khám làm
thơ, khẳng định Đường Lệ sẽ chê hắn làm không đúng luật thơ. Nhưng lúc
này đây, Đường Lệ không nói gì thêm.
Đến ngày tiếp theo, Lưu Khám luyện công xong, chuẩn bị đi làm đã thấy Tào Tham vội vã chạy tới, vừa thấy Lưu Khám liền nói:
- A Khám, lão Đường đi rồi!
- Đi?
Lưu Khám lập tức nổi giận:
- Không phải đã nói chờ Kỳ ca bọn họ tới sao? Ta vừa mới chuẩn bị phái người đến đó, y thế nào đã đi rồi? Y đi một mình sao?