Hình Đồ

Chương 142 : Có bỏ mới có được (1)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Hơn hai nghìn năm sau thời đại mà kiếp trước của Lưu Khám sinh sống, tại vị trí địa lý tọa độ 27 độ 39 tới 29 độ 20 vĩ độ Bắc, 105 độ 0841 tới

106 độ 28 độ kinh đông, có một tòa thành thị chiều rộng từ đông sang tây khoảng 121. 64 cây số, chiều dài từ nam lên bắc ước chừng 181. 84 cây

số, tên là Lô Châu, thời kì Hạ Thương, thuộc sự cai quản của Lương Châu, đến thời Đại Chu đổi tên là tên là Ba Thục.



Năm Chu Thận

Tịnh Vương thứ năm, cũng chính là năm 316 trước công nguyên, tức là cách thời đại Lưu Khám đang sống bây giờ khoảng chừng 99 năm, cùng năm đó

Tần Huệ Văn vương phái Trương Nghi cùng Tư Mã Thác công chiếm Ba Thục,

thiết lập Ba quận. Đồng thời vào lúc ấy cũng có một một tiểu thành thị

tên là Giang Dương, lặng lẽ hình thành.



Thành Giang Dương này cũng chính là Lô Châu hậu thế. Nơi đây, có những con sông chảy theo

hướng đông nam song song nếp uốn uốn của khu đầu phía Nam cùng núi Đại

Lâu của khu Lĩnh Cốc kết hợp lại một chỗ. Đồng thời lại là dải đất bồn

địa Tứ Xuyên dọc theo hướng cao nguyên Vân Quý, lại có bồn địa dạng đặc

thù vùng đồi núi, Nam cao bắc thấp, dùng nước sông ăn mòn đất, do hướng

nghiêng nam bắc.



Lấy Giang An - Nạp Khê - Hợp Giang làm một

tuyến đường phân giới, bên phía nam là mặt trong, chủ yêu là vùng trũng, địa hình mặt phía bắc đa số là đồi núi. Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao

Lưu Khám biết rõ chỗ này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kiếp

trước Lưu Khám, trong rất nhiều loại rượu đế thì hắn lại rất thích rượu

Diếu Lô Châu, đồng thời còn ở Tứ Xuyên sinh sống nhiều năm, dấu chân có

thể nói là trải rộng toàn bộ thung lũng Tứ Xuyên.



Lữ Tu mở to chăm chú nhìn Lưu Khám, có chút khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhích nhích mở ra, hơn nửa ngày mới nói:



-A Khám, huynh muốn đem rượu Hoa Điêu đưa đến Thục Trung sao?



Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:



- Không được, muội không đồng ý!



Giọng nàng hơi lớn khiến Lữ Thích Chi cùng Vương Tín đang đợi ở cửa chờ được gọi vào, đều sợ tới mức khẽ run rẩy.



- Khám ca cùng tỷ tỷ lại cãi nhau!



Lữ Thích Chi lập tức kịp phản ứng. Đẩy Vương Tín,



-Tín, nhanh lên gọi thẩm thẩm đến đây.



Đồng thời ở trong nội tâm gã không ngừng thầm nhủ: rượu Hoa Điêu là tài nguyên của Khám ca, đang êm đẹp tại sao phải đưa đến Thục Trung kinh

doanh làm gì? Chẳng phải là tự chặt đứt con đường làm ăn của mình sao?


- A Khám...



Lưu Khám vươn tay che miệng Lữ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:



- Muội hãy nghe ta nói hết đã... A Tu, hôm nay cái chúng ta đang có có

lẽ rất tốt, rất nở mày nở mặt, nhưng đến thời điểm loạn thế xảy, một

chút nở mặt ấy căn bản là chưa đủ nói lên điều gì. "Sở tuy tam hộ, vong

Tần tất Sở". Nếu như thật sự phát sinh đại loạn, như vậy Tứ Thủ quận sẽ

trở thành địa điểm trung tâm của cuộc chiến, đến lúc đó những thứ ta và

nàng đang có sẽ mất hết.



Sắc mặt của Lữ trắng bệch, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên.



- Lâu Thương này là một nơi chật hẹp lại nhỏ như lỗ tai.



Lưu Khám nói khẽ:



- Nếu như thật sự xảy ra loạn thế, thử hỏi chúng ta làm sao có thể tồn

tại được, chỉ có thể mau chóng tăng cường lực lượng chính mình mới là kế sách tốt nhất. Ta không biết còn có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị

nữa, nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy, nó sẽ không quá xa. Hiện tại ta là

Thương Lệnh, được hưởng tứ đẳng tước. Trong mắt người bình thường có lẽ

là tôn quý vô cùng, nhưng trên thực tế thì sao? Ta và muội đều biết,

thật sự không có gì đáng để nhắc tới. Ta cần vươn lên nhanh hơn nữa, ta

cần hơn hợp tác với một số người có thế lực lớn, cần họ tới giúp ta,

ừm... Ba Thục Tần gia, rất phù hợp với yêu cầu. Hơn nữa. Tửu tràng của

Kỳ ca bây giờ nhìn giống như đang rất thịnh vượng, nhưng ở trong thời

đại loạn lạc, sợ cũng khó có thể bảo tồn.



Đây là nguyên khí

của chúng ta, không thể để nó mất đi. Cho nên, ta muốn đưa Hoa Điêu vào

Thục Trung. Thục Trung là nơi có nhiều phương pháp cất rượu, kỳ thật đây là nơi sản sinh rượu Thanh Ba Hương, đã từng là cống rượu cho vương

triều Đại Chu dùng trong lễ tế thiên địa. Thậm chí trước đó, Ba Hương

cũng được Đại Tần dùng cho việc tế bái, nếu không có ta sản xuất ra rượu Vạn Tuế, sợ rằng hiện tại nó vẫn được dùng. Ta đưa Hoa Điêu vào Ba

Thục. Một mặt nữa cũng có thể nói là tiếp tục bảo tồn Hoa Điêu. Một

phương diện khác, cũng cùng với Ba Thục hợp thành một thể.



Nhìn như bỏ đi rất nhiều, kỳ thật người được lợi là chúng ta.... Ít

nhất, trong tình huống trước mắt. Với uy vọng của Tần gia, cùng số lượng người nhà Tần gia sẽ mang đến cho ta càng nhiều nữa tài phú. Đương

nhiên, đây cũng không phải mục đích chính thức cuả ta, cái ta muốn là

thế lực sau lưng Tần gia.