Hình Đồ
Chương 141 : Biệt mặc khổ hành giả
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Quả phụ Thanh, không rõ họ gì. Vì được Thủy Hoàng Đế tôn là Trinh mẫu,
ban thưởng họ Tần, vì vậy đại đa số người chỉ biết bà ta tên là Tần
Thanh.
Nói tới Tần Thanh này, chính là một nhân vật truyền kỳ ở Ba Địa.
Tổ tiên là người của quận Ba, huyện Chỉ, vì phát hiện ra đan khoáng mà
thu lợi. Những người kinh doanh đan sa, gia tài bao nhiêu, không phải
dùng chữ số là có thể tính được.
Tới đời của Tần Thanh, càng phát triển tới đỉnh cao, không gì sánh kịp.
Không cần đề cập đến cái khác, trong nhà người hầu hơn một nghìn, môn
khách, hộ đội hơn mười nghìn người, uy vọng tại nơi này, so với hoàng đế còn vang dội hơn, có người nói là có thể kháng mệnh vạn thịnh. Hơn một
nghìn người hầu, hơn mười nghìn môn khách… Khái niệm về người này, đến
tột cùng là như thế nào? Nói như thế, Thủy Hoàng Đế hạ lệnh thu thập
vàng, đồng của thiên hạ, còn người đều là môn hạ của Tần Thanh, không
phải quan, không phải binh, lại có thể kiềm giữ vũ khí, không tuân mệnh
của Thủy Hoàng Đế.
Là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh sao?
Đương nhiên đều không phải… Tần Thanh cho dù lợi hại, có thể so sánh
được với thiên thừa quốc gia, vạn thừa quốc gia sao? Thủy Hoàng Đế chính là quét ngang sáu nước, thống nhất thiên hạ. Cho nên mới nói, không
phải là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh, không khống chế được Ba quận, mà là không muốn quản, cũng không thèm quản.
Ở bên
ngoài tung tin vịt, nói Tần Thanh sở dĩ có địa vị này, là bởi vì bà ta
đã bỏ vốn tu sửa Trường Thành, còn cung ứng đan sa cho lăng của Thủy
Hoàng. Nhưng vấn đề ở chỗ, Thủy Hoàng Đế cần bà ta làm như vậy sao? Với
uy của hoàng đế, quân lâm thiên hạ, người nào dám không vâng theo, người nào có thể chống cự? Ra lệnh một tiếng, cả nghìn đầu người rơi xuống
đất, Thủy Hoàng Đế muốn làm cái gì thì làm cái đó, lẽ nào lại cần chiếm
tiện lợi của một quả phụ? Chí ít, Lưu Khám cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.
Sau khi Thủy Hoàng Đế nhất thống thiên hạ,
chuyên môn phái người về Ba quận mời Tần Thanh ở lại Hàm Dương, chú ý,
là mời, không phải là mệnh lệnh.
Trình Mạc nói:
- Trên đời này, nếu như nói ngoại trừ bệ hạ, còn có người giỏi hơn cả Tần pháp, thì ngoài Tần Thanh không còn người thứ hai.
Trước đây, lúc ta ở tại Cù Nhẫn, có nghe người ta nói về bà ta. Quan
viên ở hai vùng Ba, Thục muốn đứng vững, người thứ nhất không thể trêu
chọc, không thể đắc tội chính là Tần Thanh. Cho dù là đắc tội với quan
thượng cấp, chỉ cần Tần Thanh ra mặt nói một câu, cũng có thể giữ được
bình an. Không chỉ có như vậy, có người nói bệ hạ từng trước mặt mọi
người gọi bà là Trinh mẫu.
Nhưng A Khám nhà ta lại không giống với họ, huynh hiện tại mới mười
chín tuổi đã có gia nghiệp như vậy. Sau một đời, hai đời, chúng ta chưa
chắc đã không thắng nổi Tần gia kia… Bảo hộ họ chín kiếp, muội không cảm thấy có vấn đề gì, rất tốt a.
Lưu Khám thở dài, dịu dàng xoa xoa tóc Lữ Tu.
- Cũng chỉ có muội mới nghĩ như vậy. Người khác nghe thấy, nói không chừng còn có thể nghĩ ta cuồng vọng cơ.
Trầm tư một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:
- Nhưng là muốn có được lợi ích của sân muối ở Đông Môn Khuyết, chúng ta nhất định phải bỏ ra một ít mới được.
Một câu hứa suông, người ta nghe được sẽ chê cười đấy.
Không có thực tế lợi ích, chỉ sợ không cách nào rung động được Tần gia a…
- Vậy chúng ta không cần lợi ích của bọn họ là được rồi, dù sao hiện tại, cũng rất tốt mà.
- Hiện tại rất tốt nhưng không có nghĩa là sau đó cũng sẽ tốt.
Lưu Khám nhắm mắt lại, một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn dựa vào trong
lòng Lữ Tu, suy tư làm sao có thể làm Tần gia động tâm.
Lữ Tu cũng rất ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt
huyệt thái dương của Lưu Khám, mong làm cho suy nghĩ của Lưu Khám càng
thêm rõ ràng.
Lúc chạng vạng,
Lưu Khám đột nhiên đứng dậy, bảo Lữ Tu mang tới một tấm bản đồ địa hình
của Ba Thục, Lưu Khám trốn vào trong thư phòng xem địa đồ, không nói một lời.
Đủ một canh giờ, hắn rốt cục đi ra khỏi thư phòng. Ngoắc tay bảo Vương Tín đi tới:
- Tín, ngươi lập tức đi tới binh doanh, bảo ThítamasChi trở về. Mặc kệ y đang làm cái gì, cũng lập tức trở về.
- Vâng!
Vương Tín lên tiếng, xoay người rời đi.
Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:
- A Khám, huynh nghĩ ra biện pháp rồi sao?
Lưu Khám gật đầu, thở phào một cái:
- A Tu, ta quyết định rồi… Đem Đỗ Lăng lão tửu tiễn vào Giang Dương, cùng Tần gia liên thủ kinh doanh.