Hình Đồ
Chương 140 : Quả phụ Thanh
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Lưu Khám có chút như đang nằm mơ. Hắn hầu như đã quên mất chuyện này… từ lúc Nhâm Hiêu nói với hắn chuyện này, đến bây giờ đã cách ba bốn tháng. Trong lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, lại thêm Lâu Thương công việc bận rộn nên đã quên béng mất chuyện sân muối ở Đông Môn Khuyết, quên hoàn
toàn.
Đông Môn Khuyết, ở hậu thế được gọi là Tần Đông môn, do Thủy Hoàng đế lập thạch ở đây mà nổi tiếng, nằm ở Cù sơn, sườn núi Phúc Phủ. Đông môn ngày nay là do Thủy Hoàng thiết lập khi thượng vị.
Mở sân muối Đông Môn Khuyết, cũng là chuẩn bị cho những chuyện kế tiếp.
Có người nói, Thủy Hoàng Đế chuẩn bị thiết lập Cù huyện tại sườn núi Cù Sơn. Nhưng cụ thể lúc nào bắt đầu, thì chính người trong vương tộc như
Doanh Tráng cũng không rõ ràng lắm.
Đông Môn Khuyết lúc này, chính là một vùng đất hoang.
Ở đây lẫn lộn rất nhiều thôn xóm, nhân khẩu không tới mười nghìn người. Cự ly từ quận trì Đông Hải đến Đàm huyện còn một khoảng cách. Ngay bản
thân quận Đông Hải, chính là một quận di dân đến, nói cách khác, tại
Đông Môn Khuyết xa xôi, chỉ là một vùng hoang vắng.
Nhâm
Hiêu tuy rằng nói Lưu Khám liên hệ với vị Thanh lão kia. Nhưng nói thật
ra, Lưu Khám thực đúng là không có quá để trong lòng. Loại chuyện có thể gặp mà không thể cầu này, mà trên đời này còn có rất nhiều phú hào có
địa vị hơn Lưu Khám có khối người, nên cũng không đến lượt hắn, cần gì
phải mong nghĩ. Hơn nữa, hai nghìn dật hoàng kim, mười hai nghìn khoảnh
đất, Lưu Khám cũng không phải lo nghĩ.
Không nói đến hắn dựa
vào từng này đất đai, mà trở thành đại hào một phương. Nếu như đổi thành một chỗ khác, sợ là ngay cả một nửa cũng không mua được. Sau lại thêm
Nhâm Hiêu vừa đi, Lưu Khám cũng quên hẳn việc này. Nhưng không nghĩ tới, vị Thanh lão kia lại thực sự phái người đến đây. Hơn nữa nghe khẩu khí
của vị này, thì chính là cháu gái của vị Thanh lão kia. Nhưng vấn đề ở
chỗ, Lưu Khám đến bây giờ còn không biết, đến tột cùng Thanh lão là ai?
Tần Mạn đã đánh giá Lưu Khám từ trên xuống dưới một lượt, một lát sau nở nụ cười khúc khích:
- Nãi nãi nói, ngươi là người có quý nhân tương trợ. Nhưng vì sao ta lại không nhìn thấy điểm nào nhỉ?
- A?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Tần Mạn, có chút không quá hiểu ý tứ của vị này.
Ta có quý nhân tương trợ? Sao ta lại không biết. Hơn nữa, ta và vị
Thanh lão kia chưa từng gặp mặt, bà làm sao mà biết ta có quý nhân tương trợ.
Lúc này Lưu Khám giống như đang trong mộng. Khi Lữ Tu ra hiệu, Lưu Khám vô tri vô giác ngồi xuống.
Tần Mạn cùng bốn gia thần của nàng cũng ngồi xuống, song phương trầm mặc một lát, Tần Mạn nói:
- Lưu Thương lệnh, Nhâm đại nhân nói, ngài ở đây rất có cơ nghiệp, dọc
đường chúng ta đi tới, quả thực cũng được lĩnh giáo. Ở vùng Lâu Thương
này, ngài cũng được coi là đại hào. Hơn nữa thân phận của ngài chúng ta
cũng đã điều tra qua, mong rằng ngài đừng tức giận. Trước khi đến Lâu
Thương, ta đã gặp qua Doanh thúc phụ ở Huyện Tương, y rất tán thưởng
ngài, điều đó chứng minh lời của Nhâm đại nhân không sai. Với thân phận
của ngài mà nói, rốt cục có thể thỏa mãn điều kiện.
Nhưng còn một vấn đề, nếu thiết lập thành sân muối ở Đông Môn Khuyết, khi thu lợi nhuận, nói vậy trong lòng ngài cũng rõ ràng. Nãi nãi được bệ hạ ân
chuẩn, có thể một mình xây sân muốn Chử Hải. Theo lý mà nói, với tài
lực, nhân lực của Tần gia ta ở Ba Thục cũng không có gì trắc trở. Chỉ
là, nãi nãi nghĩ mọi việc tốt quá lại hóa dở, thượng thư – Đại Vũ mô
cũng có câu: Kiêu ngạo sẽ gặp tổn hại, khiêm tốn có ích lợi, đây chính
là đạo trời. Tần gia ta có thể phân ra một phần lợi ích, nhưng với ngài
mà nói, có thể gia tăng lợi ích gì cho Tần gia ta?
Tiểu nha
đầu này, lại có thể dõng dạc gọi Doanh Tráng là thúc phụ. Phải biết
rằng, dựa theo bối phận, Doanh Tráng chính là tộc đệ của Thủy Hoàng Đế.
Mẹ nó, vậy chẳng phải Thủy Hoàng Đế cũng là thúc phụ của cô ta sao?
muốn huynh phải bảo đảm, vĩnh viễn đều đối tốt với muội.
Lưu Khám không nói gì mà chỉ cố sức ôm Lữ Tu thật chặt.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Một trận ho khan làm hai người giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn, chỉ
thấy Trình Mạc có chút xấu hổ đang đứng ngoài đình. Bên cạnh lão là
Vương Tín đang tròn mắt hiếu kỳ nhìn Lưu Khám cùng Lữ Tu.
Khuôn mặt Lữ Tu đỏ ửng
- A… Trình tiên sinh, ta đang có việc tìm ngươi!
Lưu Khám cũng rất xấu hổ. Nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, ho khan một tiếng, phong thái lại nghiêm túc:
- A Tu, ta có việc nói với Trình tiên sinh. Muội dẫn Tín đi xuống, nói
với Vương Cơ tỷ tỷ, bảo tỷ ấy chuẩn bị rượu và thức ăn cho ta… còn nữa,
không cần chuẩn bị cơm nước cho Quán Anh. Tên kia lúc trước nói, hôm nay y cùng với Thích Chi ngủ lại ở binh doanh, không về ăn, bảo tỷ ấy không cần nấu phần của họ.
Lữ Tu cúi đầu, đỏ mặt đi xuống.
- Đông chủ, ngài tìm ta có việc?
Lưu Khám gật đầu:
- Đúng vậy, Trình tiên sinh ngồi đi, ta tìm lão kỳ thực…
Đúng rồi, ta tìm Trình Mạc làm gì nhỉ?
Đầu tiên là Tần Mạn, sau lại có một phen xấu hổ, làm Lưu Khám quên mất mục đích tìm Trình Mạc.
Hắn cau mày, vỗ nhẹ trán:
- Trình tiên sinh, ngài làm việc ở Cù Nhẫn, có hiểu biết gì về huyện Vu không?
Không đúng, hình như không phải chuyện này!
Trình Mạc gật đầu:
- Huyện Vu à, ta đương nhiên biết. Từ Cù Nhẫn xuôi dòng là đến Vu huyện.
- Vậy lão có nghe nói đến người nào là Thanh lão chưa? Hẳn là người rất có danh tiếng, hơn nữa tại Ba Thục, rất có thế lực.
- Thanh lão?
Trình Mạc nhíu mày:
- Đông chủ nói là Thanh lão nào?
- Ta cũng không biết, chỉ biết cháu gái của bà là họ Tần.
- Họ Tần?
Tay Trình Mạc nhẹ nhàng vuốt chòm râu, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mở to hai mắt nói:
- Tần? Thanh lão như đông chủ nói, chẳng lẽ là Tần Thanh, quả phụ Thanh sao?
- Quả phụ Thanh?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, lúc này mới lưu ý đến: Tần Mạn nhắc tới
chính là tổ mẫu của nàng, cũng không dùng cách xưng hô khác.
Lẽ nào nói, Thanh lão này là một phụ nữ?