Hình Đồ

Chương 159 : Mạn tiểu thư, bảo trọng

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Hai ngày liên tiếp, bọn người Lưu Khám đi cho tới sáng, tránh đường mòn, cứ nhắm vào rừng cây và vùng núi mà đi.



Đường đi rất khó khăn, nhưng an toàn hơn rất nhiều. Ít ra là đối với Lưu Khám, dọc đường đi cũng xem như thuận lợi.



Đến sáng ngày thứ tư, đoàn người Lưu Khám rốt cục đã đi ra khỏi vùng núi, nghỉ lại ở bên bờ sông Nghi Thủy.



Nơi này, gọi là Khải Dương, là một cái bến sông không lớn lắm. Cho nên

cứ thẳng đường hướng về phía nam, theo Nghi Thủy xuống là có thể đến

nơi.



Đoàn người Lưu Khám tìm một cái sơn cốc, tạm thời sắp xếp ổn định.



Cùng lúc đó phái người đi về phía bến sông Khải Dương kiểm tra tình

hình. Nếu như mọi việc thuận lợi, có lẽ Tần Mạn sẽ ở nơi này hội họp với hắn.



Thật ra, Lưu Khám không yên tâm lắm. Mang theo quá

nhiều trẻ con như vậy, muốn đi qua nhiều Châu Huyện quả là chuyện không

tưởng. Chưa nói đến bên ngoài rốt cuộc là tình trạng như thế nào, cho dù những đứa trẻ này thân thế rõ ràng cũng sẽ không gây chú ý sao?



Tìm Tần Mạn giúp đỡ cũng là chuyện bất đắc dĩ.



Cũng may bọn nhỏ không đói bụng, vì vậy cũng không có đứa nào gây ồn

ào. Đã trải qua liên tiếp biên cố, những đứa trẻ này đều trưởng thành.



Ít nhất còn hơn những cậu ấm, bọn chúng đã biểu hiện ra sự chín chắn không giống bình thường.



Lưu Khám dựa vào càng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Chung Ly Muội đang vui đùa với đứa cháu gái bảo bối của y, thình thoảng còn phát ra hai tiếng cười khe khẽ.



Mãi cho đến giữa trưa, người được phái đi mới trở về. Cùng đi còn có

hai người là Lữ Thích Chi và Vương Tín. Vừa thấy Lưu Khám, hai người đều khóc lớn.



- Chủ nhân, Tín còn tưởng rằng người không cần Tín nữa!



Lưu Khám không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Tín:



- Mới có mấy ngày, sao lại học thói đàn bà như thế, không khóc nữa!



Nói xong, hắn nhìn Lữ Thích Chi.



- Tín không hiểu chuyện, còn ngươi lại khóc cái gì?



- KKhám ca. Cuối cùng huynh cũng trở về. Hai ngày nay đệ chờ đợi lo

lắng, chẳng may huynh có chuyện gì trở về đệ làm sao ăn nói với nhị tỷ.



- Nói bậy!



Lưu Khám đột nhiên nổi giận:



- Ngươi ấy, cả ngày đều nghĩ đến việc ta gặp chuyện không may…Được rồi, đừng nói chuyện không đâu nữa, Mạn tiểu thư đã tới Khải Dương chưa?
- A, ta không có nói gì!



Tần Mạn nói xong, xoay người, đưa lưng về phía Lưu Khám, lẳng lặng nhìn sông Nghi Thủy.



Lưu Khám cũng không hỏi nữa, dựa vào một gốc cây liễu, nhìn bóng lưng Tần Mạn. Ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu trên mặt sông.



Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt sông nổi lên một luồng hơi nước giống như một cuộn tơ.



Đối với Lưu Khám mà nói, một màn cảnh tượng này, có lẽ là cảnh sắc mà

cả đời cũng không quên được. Hắn khẽ vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ: thực sự

là người đẹp rực rỡ a…



Là ánh trăng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của Tần Mạn, hay là Tần Mạn khiến cho ánh trăng càng thêm say lòng người?



Lưu Khám cũng không rõ ràng, cũng không muốn biết rõ…



Hai người, một người ngồi ở cạnh bờ sông, một người dựa vào gốc cây.

Thời gian cứ như vậy, từ từ trôi qua, mãi cho đến khi có tiếng gọi từ xa truyền tới.



Là Tần Chu, gia nhân của Tần Mạn.



Gã thở hổn hển chạy tới, hành lễ một cái:



- Tiểu thư, tất cả mọi người đều đã lên thuyền, đã sắp xếp xong rồi…Tiểu thư, cô xem chúng ta…



Tần Mạn đứng lên, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Lưu Khám.



- Thật sự không cùng đi sao?



Lưu Khám, lắc đầu.



- Việc hợp tác, ta sẽ giúp ngươi nói với gia tổ (ông nội)…Nếu gia tổ

đồng ý, trễ lắm là mùa xuân năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi.



Thật ra, cho dù là hợp tác có thành công hay không, ta cũng sẽ ở tại Lâu thương chào đón Mạn tiểu thư.



- Thật không?



Ánh mắt của Tần Mạn sáng lên, nhìn Lưu Khám.



Không biết vì sao, tại giờ khắc này, trái tim của Lưu Khám đột nhiên co thắt lại.



- Đương nhiên là thật rồi!



Hắn trầm giọng trả lời, sau đó nhìn sắc trời một chút, nhẹ giọng nói:



- Mạn tiểu thư, bảo trọng!



- Thương lệnh, ngươi cũng bảo trọng!