Hình Đồ

Chương 160 : Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỉ thần

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Rất khó nói rõ ràng, đối với Tần Mạn rốt cuộc là loại cảm giác gì.



Nàng rất đẹp, rất có tài hoa, làm việc rất có phong cách quý phái, hơn

nữa gia cảnh vô cùng giàu có, cũng không có cái loại tính cách tiểu thư

như ở hậu thế.



Nói chung Tần Mạn rất ưu tú.



Nhưng

chính vì ưu tú như thế, khiến cho Lưu Khám phải chùn bước. Không thể phủ nhận, hắn cũng có tình cảm với Tần Mạn. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Dù sao hai người chênh lệch nhau quá lớn, cho nên có thể đứng cùng một

chỗ, có thể cùng Tần gia hợp tác, đã là một kết quả không tệ rồi. Làm

bạn bè tốt thì còn có thể, thế nhưng nếu tiến thêm một bước nữa... Lưu

Khám không dám nghĩ tiếp.



Hơn nữa, mình đã có thê tử, vậy thì phải an bài nàng như thế nào đây?



Được rồi, nếu nói bỏ qua tất cả, Tần Mạn thích mình, cũng đồng ý gả cho mình. Thế nhưng nàng có chế chấp nhận thân phận Cơ không?



Mọi người ở phố phường, ai cũng có thể được gọi các loại như Vương cơ, Thích cơ.



Thế nhưng thật sự mà nói, xưng hô là phu nhân, thuộc về chính thất, gọi Cơ như vậy, chính là tiểu thiếp.



Để cho một thiên kim tiểu thư mà gia đình vô cùng bản lĩnh, gia tài bạc triệu làm thiếp thất? Tần Mạn đồng ý, nhưng người nhà của nàng cũng sẽ

không đồng ý.



Cũng như vậy, Lưu Khám cũng sẽ không bởi vì nàng mà để cho Lữ thiệt thòi làm tiểu thiếp.



Thế cho nên, dừng lại đúng lúc, đừng để tiến thêm một bước nữa. Nếu

không kết quả, nhất định sẽ là rất thê lương, Lưu Khám không muốn thê

lương.



Rõ ràng có thể đi bằng thuyền, sau khi đến Thành Tử thì rời thuyền.



Nhưng Lưu Khám tình nguyện về nhà bằng đường bộ. Cũng không muốn đi

đường thủy. Nguyên nhân rất đơn giản. Tần Mạn phong hoa tuyệt đại, không thể phủ nhận là rất có sức hấp dẫn.



Một người không thể khống chế được, vậy mới là vạn kiếp bất phục.



- Khám huynh đệ, hiện tại thay đổi ý kiến, còn kịp!



Chung Ly Muội cũng không lên thuyền, y mang theo mười người khỏe mạnh,

cùng với ba người Lưu Khám, Vương Tín, Lữ Thích Chi cùng nhau xuất phát

từ Lục Thượng.



Về phần trẻ em, không cần lo lắng. Người Y Lô

sẽ ở thương thuyền để Chung Ly sau đó rời thuyền. Mang theo bọn nhỏ nói

đi Lâu thương trước.



Đến lúc đó, chỉ cần phái người đến đón là được.



Lưu Khám lắc đầu, từ chối ý tốt của Chung Ly Muội.



- Trời sắp sáng, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường thôi.




Mông Điềm lúc này cũng đứng ra, trầm giọng nói:



- Bệ hạ, nếu Từ tiên sư đã chết, các đồng nam đồng nữ ở trên đài Lang

Gia có nên tạm thả bọn họ về nhà hay không? Bệ hạ muốn tìm người có bản

lĩnh như Từ tiên sư, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Một năm rưỡi sau, đồng

nam đồng nữ cũng đã quá tuổi, nếu lại ra biển chỉ sợ không còn thích

hợp. Chi bằng thả bọn họ trở lại, đợi tìm được người thích hợp thì chọn

lại?



- Điều này...



Thủy hoàng đế có phần do dự, nhưng theo lời của Mông Điềm, cũng không phải không có lý.



Mông Điềm lại tiến thêm một bước nói tiếp:



- Còn nữa, đầu năm thì Lô tiên sư không phải nói muốn đi tìm tiên nhân kia, tiên đoán tương lai của đại Tần ta sao?



Lúc trước khi đi y đã từng nói, cần một hai năm mới quay lại.



Lúc đầu là do Từ tiên sư giới thiệu Lô tiên sư tới, hay là chờ Lô tiên sư trở về, bệ hạ hỏi y, rồi sẽ quyết định sau?



Lô tiên sư mà Mông Điềm nói, là một vị phương sĩ khác, nghe nói rất

thần thông quảng đại, là đệ tử giỏi nhất của tiên nhân Tiện Môn

raatsTCao nước Yến trước kia.



Thủy hoàng đế đối với vị Lô tiên sư này vô cùng tín nhiệm. Vừa nghe Mông Điềm nói như thế, ông liền do dự.



Sau một lát, ông đứng dậy:



- Nội sử và Thượng khanh nói cũng có lý. Như vậy đi, sẽ không giam giữ

những cư dân trong vòng hai trăm dặm Cự Thạch Giản, nhưng nhất định phải tra hỏi kĩ càng. Huyện lệnh Cống Du bảo hộ bất lực, quận thủ quận Lang

Gia cũng không thoát khỏi trách nhiệm, đều bắt hết, liên luỵ tam tộc.



Các đồng nam đồng nữ giam giữ tại đài Lang Gia, có thể cho về nhà.



Mặt khác, Thượng khanh lập tức phái người đi huyện Vu, mời Thanh Lão đến Hàm Dương, trẫm vừa lúc có việc muốn thỉnh giáo.



Như thế đủ rồi, giải tán đi.



Mông Điềm, Mông Nghị hai huynh đệ cùng nhau đi ra cung Hàm Dương.



- Ca, huynh nói Từ Thị, có thật là bị...hay không?



- Hừ, Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỉ thần!



Mông Điềm cắt ngang lời của Mông Nghị, nhẹ giọng nói:



- Thật ra ta nghĩ, trong chỗ tối tăm, sẽ có thần linh.



Hai người nhìn nhau, hiểu ý nhau cùng cười.



Đúng vậy, có lẽ là trong chốn tối tăm, thực sự có thần linh tồn tại...