Hình Đồ

Chương 161 : Cao Tiệm Ly hành thích Tần vương

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Năm Tần vương thứ ba mươi mốt, cũng chính là năm thứ sáu kể từ khi Thủy hoàng đế thâu tóm sáu nước, thống nhất Hoa Hạ.



Mưa xuân rả rích, cũng là lúc bắt đầu mùa vụ.



Ở bờ hào phía nam huyệnTrần (nay là Nam Hoài Dương), một vài người đàn

ông trung niên tay cầm trúc đăng, lẳng lặng đứng yên trước một tấm bia

đá.



Đối diện với họ, là một người đàn ông mặc áo tơi, đầu đội nón lá, nhìn không rõ tướng mạo.



- Lô sư, đi Hàm Dương, e là nguy hiểm vô cùng, ngài…



Một gã đàn ông trung niên nhẹ giọng nói:



- Tuy huyệnTrần không được coi là an toàn, nhưng ít ra có thể giữ cho

tiên sinh được chu toàn. Sao không ở lại, yên lặng đợi chờ thời cơ chứ?



Người đàn ông mặc áo tơi này lại khẽ lắc đầu.



- Từ sư qua đời, thoáng chốc đã một năm. Đến nay vẫn chưa tìm ra hung

thủ, lòng ta không thể nào yên được. Bạo Tần vẫn còn đó, chẳng lẽ ta lại tham sống sợ chết hay sao? Con trai lớn của Tần Vương là Doanh Phù Tô,

tuy không sánh bằng Tần Vương, thế nhưng tính tình lại trung hậu. Nếu

như một ngày nào đó Phù Tô tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, đại nghiệp của

sáu nước khó mà khôi phục. Ta đã hạ quyết tâm, quay lại Hàm Dương…Nhất

định phải làm cho Hàm Dương hỗn loạn. Chư công, Hàm Dương loạn, thiên hạ sẽ bị loạn.



Chỉ có thiên hạ loạn, ta mới có cơ hội phục hưng cố quốc.



Lô mỗ mặc dù bất tài, nhưng cũng không muốn làm người hèn nhát. Chỉ mong sau này nếu như kế hoạch của Lô mỗ thành công, chư công chớ chậm trễ

làm lỡ mất cơ hội mới được.



Trong lời nói của người đàn ông mặc áo tơi mang theo một loại ma lực vô cùng kỳ lạ.



Lời nói rất đơn giản nhưng làm cho những người xung quanh cảm thấy có một sức hút khó có thể cưỡng lại được.



- Lô sư, tạm biệt!



Người đàn ông mặc áo tơi gật đầu, nhẹ giọng nói:



- Ta muốn đi về phía đông, đi qua Hạ Bi, từ Cống Du rời bến, nhân đó sẽ đến bái tế ông bạn già của ta một phen.



Khoảng nửa năm, ta sẽ lên bờ ở Phù Đảo.



Chư công nếu nghe thấy ở phương bắc có chiến sự nổi lên, điều đó có

nghĩa là ta đã thành công. Đến lúc đó, xin chư công tính toán cẩn thận,

đợi thời cơ đến.



Một vài đàn ông trung niên, nghe vậy khom người đáp lại.



Người đàn ông mặc áo tơi không nói gì nữa, xoay người bước đi trong mưa bay lất phất, một mạch chống sào đi về phía đông.



- Nhĩ công, Lô sư có thể thành công không?


cấp cứu ở chiến trường không? Hiện giờ Lưu Khám đã hoàn chỉnh nội dung.



Ba năm trước đây khi hắn đến bắc địa, dùng biện pháp đốt rượu ngược.



Ha ha, tên này thật sự là có tài hoa, dùng biện pháp đốt rượu để tạo ra

rượu đốt, có thể có hiệu quả trừ độc. Hơn nữa lúc chiến sĩ bị trọng

thương, rượu đốt còn có hiệu quả giảm đau. Nhâm Hiêu đã từng sử dụng thử lúc ở Bách Việt. Có thể nói là hiệu quả vô cùng tốt.



Ngoài ra, Lưu Khám trước khi Nhâm Hiêu xuất phát, đã giải quyết giúp Nhâm Hiêu vấn đề đại quân gặp phải khí độc ở Bách Việt.



Năm đó sau khi dùng biện pháp đốt rượu, bèn cho một số người đáng tin

cậy đi Bách Việt trước. Kết quả, ở Bách Việt phát hiện một loại cây

thuốc tên là Cửu lý hương, có thể giải trừ tác hại của khí độc. Với rượu đốt này, với cây thuốc Cửu Lý hương này, Nhâm Hiêu trình báo, ít nhất

đã giảm bớt tổn hại ba mươi ngàn người.



- Con mẹ nó!



Mông Điềm gầm lên một tiếng, vỗ án.



- Tên đầu chó Nhâm Hiêu này vận khí thật tốt, lại có thể phát hiện được

một nhân vật như thế…Nếu y nói không giả, Lưu Khám này có thể thăng hai

tước.



Thăng hai tước, cũng chính là quan đại phu.



Khi Mông Điềm nói xong, không khỏi nở nụ cười:



- Chưa tới hai mươi tuổi, từ một người dân thường làm quan đại phu, thật không tưởng nổi.



Ừ, chúng ta cùng nhau vào cung, tấu rõ ràng với bệ hạ việc này.Được rồi, mang theo rượu đốt và bí quyết làm bánh gì đó, trình báo cho bệ hạ.



Ta thực sự là càng ngày càng muốn đem tiểu tử này kéo đến làm việc trong Úy quân của ta…Chỉ là hiện giờ muốn kéo tới cũng không phải dễ.



Như vậy đi, ngươi giúp ta quan sát kĩ tên tiểu tử này, nói không chừng sau này ta còn có thể sử dụng hắn.



Mông Điềm và Mông Nghị chuẩn bị một chút, rồi cùng nhau đi ra thư phòng.



Hai người vừa mới ra phủ, đã thấy một gã Trung xa phủ xa sĩ phi như bay

tới. Xa sĩ kia đến ngoài cửa phủ dừng lại, nhảy xuống ngựa, bước nhanh

hai bước.



- Mông nội sử, đã xảy ra chuyện lớn rồi!



- Đã xảy ra chuyện gì?



Xa sĩ này nhẹ giọng nói:



- Bệ hạ lệnh cho hai người lập tức vào cung... Lúc nãy, bệ hạ bị hành thích!



- Cái gì?



Mông Điềm, Mông Nghị không khỏi quá sợ hãi, cùng nhìn nhau, cả buổi cũng nói không ra lời. Bệ hạ, sao lại bị hành thích?