Hình Đồ
Chương 162 : Từ nay về sau không tin người Quan Đông nữa
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Gương mặt Cao Tiệm Ly xanh xao già nua, đôi mắt y ra sức mở to nhưng phía trước vẫn là một mảng đen kịt.
Tiếng ầm ĩ huyên náo xung quanh dần xa, cơ thể bị mấy bàn tay to lớn ấn chặt xuống mặt đất lạnh giá, nhưng y vẫn cố gắng ngẩng đầu nghe ngóng…
Đã thành công chưa?
Ban nãy y nghe thấy một tiếng hét thảm thiết của Thủy hoàng đế, tiếp đó là những âm thanh ầm ĩ.
Cho dù thành công hay không, ta đã làm rồi, ta sẽ không phụ lòng ngươi, Kinh Kha!
Bên tai dường như văng vẳng bài thơ Dịch thủy tống biệt: Gió hiu hắt
thổi, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một lần ra đi không trở về…
Kinh Kha, ngươi thấy chưa? Ta đã báo thù cho ngươi, ta đã báo thù cho
ngươi rồi! Việc ngươi chưa làm được, cuối cùng ta đã hoàn thành.
- Cao Tiệm Ly!
Một giọng nói run rẩy mà trầm ấm bỗng nhiên cất lên khiến Cao Tiệm Ly
chợt bừng tỉnh từ trong thế giới hư ảo. Y nghiêng đầu như muốn nghe cho
rõ âm thanh đó.
- Trẫm đối đãi với ngươi không tệ, tại sao vẫn muốn như vậy?
Thủy hoàng đế chưa chết!
Cao Tiệm Ly bất giác nhắm mắt lại: Ta thất bại rồi, ta vẫn thất bại!
Từ sau khi bị áp giải đến Hàm Dương, y vẫn luôn muốn tìm cơ hội để ám
sát Thủy hoàng đế, tuy nhiên cơ hội này không dễ tý nào.
Thủy hoàng đế tiếc cho tài hoa của Cao Tiệm Ly nên không chặt đầu y, thế
nhưng sai người làm y bị mù, giữ y lại Hàm Dương để gảy đàn trúc. Một
mặt là do tài nghệ gảy đàn của Cao Tiệm Ly đã xuất thần nhập hóa, nếu
dùng bốn chữ để hình dung thì đó là: kỷ cận vu đạo. Mặt khác, Thủy hoàng đế cũng muốn dùng cách này để nói cho sĩ nhân sáu nước rằng, chớ có
phản kháng trẫm lần nữa!
Ngươi thấy đấy, Cao Tiệm Ly là bằng
hữu tốt của Kinh Kha, ngay cả người như vậy ta cũng có thể giữ lại, các
ngươi còn lo gì chứ? Hãy sống cho tốt, yên tâm mà sống từng ngày. Chỉ
cần các ngươi đồng ý, trẫm có thể ban cho các ngươi vinh hoa phú quý
hưởng không hết… Vì thế, hãy làm việc và cống hiến cho ta đi!
Sau khi đôi mắt của Cao Tiệm Ly bị mù, y đã trở thành nhân vật gây náo động nhất Hàm Dương.
Vương công quý tộc mở tiệc đãi khách đều coi việc mời được Cao Tiệm Ly
ra mặt gảy đàn là vinh hạnh, trong khi đó còn không được dùng biện pháp
Dự tính nếu như di chuyển toàn bộ xưởng rượu tới Giang Dương, ít nhất
cần hai năm quá độ. Trong đó, lợi nhuận và tổn thất không phải là chuyện đùa.
Vì thế trong vòng hai năm, Lưu Khám phải thắt lưng buộc bụng, tính toán chi li.
May mà có vị quản gia như Tào Tham đã giúp Lưu Khám thoải mái rất
nhiều. Thế nhưng cho dù như vậy, xây dựng rầm rộ vẫn không phải là
chuyện hắn có thể chống đỡ được.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đi…
Lưu Khám chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Thu nhỏ quy mô công trình, quy hoạch từng hòn đất, lấy Lâu Thương làm
trung tâm, dần dần muốn mở rộng ra bốn phía. Ồ, nếu có đủ thời gian,
khoảng mười năm là có thể khiến Lâu Thương biến thành vùng đất đai trù
phú, trở thành khu vực giàu có nhất Tứ Thủy.
Nhưng Lưu Khám biết rõ: hắn sợ không có thời gian của mười năm nữa!
Sau khi quy hoạch viên gạch đầu tiên, Lưu Khám từng thử tới Đông Dương
mời Trần Anh xuống núi để chủ trì công việc tu sửa kênh mương cho hắn.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là, Trần Anh không có mặt.
Không ở đây hay là không muốn?
Lưu Khám không còn lòng dạ nào so đo điều này nữa… May mà Khổ Hành Giả
sống cạnh Vân Mộng Đại Trạch, lại tinh thông về các công trình đất gỗ,
vì thế cũng có chút tâm đắc với việc sửa kênh. Nếu công trình không lớn, gã còn có thể tập hợp lại. Vậy là Lưu Khám, Khổ Hành Giả và Trình Mạc
tập trung với nhau, qua hơn mười ngày nghiên cứu, cuối cùng đã vạch ra
được nét khái quát cơ bản. Cái gọi là ba người thợ giày thối thắng cả
Gia Cát Lượng mà.
Vậy là, lập đông xong, Lâu Thương cũng bắt đầu khởi công.
Công trình kéo dài tròn ba tháng, cuối cùng vào cuối năm đã hoàn thành
kế hoạch giai đoạn đầu. Đồng thời thành lũy bên trong Lâu Thương cũng
tuyên bố hoàn thành.
Sau lập xuân, những người được phân ruộng đất đã bắt đầu một năm lao động vất vả.
Còn Lưu Khám cũng chào đón một việc cực kỳ quan trọng trong cuộc đời
hắn… Lữ Tu mang thai rồi, hơn nữa còn sắp tới ngày sinh nở.