Hình Đồ

Chương 164 : Hợp tác (1)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Với Lưu Khám mà nói, ngày đầu tiên lập thu mừng được quý tử, rõ ràng là một khởi đầu thuận lợi.



Nhưng khi hắn ôm con trai, trong đầu lại hiện lên hai hình bóng… mờ mờ, lẫn lộn, nói không rõ.



Tần Mạn!



Người con gái phong hoa tuyệt đại, có phong thái tiểu thư khuê các ấy một đi không trở lại.



Thế nhưng ấn tượng để lại cho Lưu Khám quả thực quá sâu sắc, không thể

xóa mờ. Mặc dù về lý trí, hắn liên tục nhắc nhở bản thân, chớ có chìm

vào đó, chớ có chìm vào đó. Nhưng không biết tại sao cuối cùng lại không thể quên được người này, thậm chí càng quên càng rõ nét.



Còn hình bóng kia, Lưu Khám không dám và cũng không muốn nghĩ.



Đối với hắn, người đó chỉ thuộc về Lưu Khám đã chết, chứ không thuộc về hắn. Cho dù hắn và nàng có quan hệ gì, nhưng đã mỗi người một ngả từ

lâu. Nếu còn nghĩ đến nàng, chẳng phải không công bằng với Lữ Tu sao?

Đúng rồi, như thế không công bằng với Lữ Tu. Lưu Khám ôm con ngồi trong

phòng. Lữ Tu còn đang ở cữ, cơ thể vẫn rất yếu.



Nàng đang chìm trong giấc ngủ say.



Hắn nhấc bút lên, trầm ngâm giây lát rồi viết một bài thơ trên tấm vải trắng.



“Vô ngôn độc thượng tây lâu, nguyệt như câu.



Tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu.



Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu.



Biệt thị nhất bàn tư vị tại tâm đầu.”



Thở phù mạnh một cái, Lưu Khám lúc này ít nhiều cảm nhận được tình cảm

của Lý Hậu Chủ trước kia khi sáng tác “Tương kiến hoan”.



Mặc dù không phải vì một việc đau khổ, nhưng chắc chắn hoàn cảnh này vẫn khá tương đồng.



Nghĩ một lúc, Lưu Khám đặt bút xuống, chuẩn bị thu tấm vải trắng lại

thì đúng lúc này, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, giọng Lữ Thích Chi vang

lên.



- Khám ca, khách khứa đều đến cả rồi. Thẩm thẩm mời huynh tới.



- Ta biết rồi!



Lưu Khám vội vã nhét tấm vải trắng vào trong ngực, sau đó đặt Lưu Tần xuống bên cạnh Lữ Tu, quay người đi ra khỏi phòng.



- Mời Vương Cơ tỷ tỷ đến chăm sóc nhị tỷ của ngươi.



Lữ Thích Chi vâng một tiếng, vội vã rời đi. Lưu Khám ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên cảm xúc dâng trào: Thật đúng là con mẹ nó là

ánh nguyệt như câu mà!
trách!



- Không trách, không trách!



Lưu Khám không biết nên nói thế nào mới được.



Hắn vội nghiêng người nhường đường, Tần Mạn bước lên bậc thềm, nhìn

đình viện huyên náo liền hơi nhíu mày, dường như không quen lắm. Cũng

khó trách, hôm nay trong sân đình là một mớ hỗn độn.



- Loạn quá, thực sự loạn quá…



Lưu Khám gãi đầu, nghĩ một lát:



- Chi bằng thế này, cô theo ta đi tới hậu viện đi. Chỉ có mẫu thân và

huynh trưởng của ta, đa phần đều là phụ nữ, khá yên tĩnh.



Tần Mạn cúi thấp đầu, buông một câu:



- Cũng được!



Nàng theo sau Lưu Khám đi dọc hành lang, khi thấy sắp vào hậu viện, Tần Mạn đột nhiên hỏi một câu:



- Ta có thể thăm em bé trước không?



- A, đương nhiên được!



Lưu Khám hơi nghiêng người:



- Mạn tiểu thư mời qua bên này.



- Thương lệnh, không biết quý công tử tên là gì?



Lưu Khám dẫn đường phía trước, nghe thấy liền buột miệng đáp:



- Đã đặt tên rồi. Mẫu thân gọi nó là Bình An, có điều tên chính là Lưu Tần.



Bỗng nhiên hắn run run, như muốn che giấu điều gì đó:



- Là Tần trong chữ Đại Tần của chúng ta.



Tần Mạn nghe vậy hơi sững người, ánh mắt vốn đang xám xịt trong phút chốc ánh lên chút sinh khí.



Mẹ nó, Tần trong chữ Đại Tần và Tần trong chữ Tần gia chẳng phải cùng một chữ Tần sao!



Ta giải thích ngớ ngẩn quá!



Lưu Khám lúc này hận không thể tự vả vào mồm mình.