Hình Đồ
Chương 168 : Người làm Tần diệt vong là Hồ
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Theo tính toán của Tần Mạn, Tần Chu xuất phát lúc này, cả đi và về mất chín mươi ngày, theo lộ trình thì Lưu Khám có thể tới huyện Vu trong năm. Sau khi đón
năm mới ở Thục Trung, khi khai xuân hai người cùng xuất phát, quay về
Lâu Thương. Đến lúc đó Tần Mạn sẽ chú ý đến việc xây dựng thành muối
Đông Hải, tuy nhiên khoảng cách không còn xa nữa. Một kế hoạch và sự sắp xếp hết sức hoàn hảo. Nhưng đâu phải chuyện nào cũng được như ý muốn?
Cuối tháng chín, theo lịch đời Tần chính là mấy ngày cuối cùng của năm,
vài ngày nữa là tết của Đại Tần. Ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống sông
Vị Thủy, trên mặt sông gầm rú bao trùm một tầng sáng chói màu hồng. Một
đội xe ngựa lao như bay trên đường về phía Hàm Dương. Bên ngoài thành
Hàm Dương, một đội xe đang im lặng đứng đó.
Trung Xa phủ lệnh là Triệu Cao vẻ mặt trang nghiêm, khi nhìn thấy dấu xe ngựa liền thở dài, quất roi phi xe đi.
- Trung Xa phủ lệnh Triệu Cao, phụng chiếu lệnh của bệ hạ cung kính chờ
đợi Lô tiên sư đã lâu. Xe ngựa phía trước đang chờ, tiên sư đổi xe vào
cung, bệ hạ đang ở trong cung đợi người.
Giọng nói không lớn nhưng do là hoạn quan nên có phần the thé chói tai.
Có điều âm thanh đó trong tiếng xe ngựa chạy ầm ầm lại giúp mọi người
nghe rất rõ. Đội xe lập tức dừng lại ở phía trước, một phương sĩ tiên
phong đạo cốt mặc quần áo trắng bước xuống xe.
Triệu Cao cho xe tới gần phương sĩ rồi nhảy xuống xe nói:
- Mời tiên sư lên xe!
- Làm phiền Phủ lệnh!
Vị phương sĩ này nho nhã ôn hòa, giọng nói tạo cảm giác thân thiết. Nói
xong, người bước lên xe của Triệu Cao, chỉ thấy Triệu Cao nhảy lên xe,
ghìm cương ngựa quay về.
Chiến mã hí dài, lao đi vun vút. Các xa sĩ của Trung Xa phủ loáng cái đã dẹp đường cho xe chạy, Triệu Cao phi xe lao thẳng đến cửa chính của
cung Hàm Dương.
Phía sau, hàng trăm xa sĩ của Trung Xa phủ theo sát bảo vệ. Trong ánh
chiều tà, cung Hàm Dương toát lên một vẻ uy nghiêm trầm mặc. Lô tiên sư
theo Triệu Cao vào cung, nhưng thấy dọc đường được canh phòng cẩn mật
bèn ngạc nhiên hỏi:
- Phủ lệnh, không khí trong cung sao lại căng thẳng ngột ngạt như vậy?
Nói rồi liền vội xua tay:
- Để ta tính xem nào!
Chỉ thấy y bấm đốt ngón tay nhắm mắt, sau một hồi im lặng liền kêu “a” một tiếng kinh hãi:
- Bệ hạ đầu năm gặp tai ương đổ máu, không biết long thể đã khỏe chưa?
Mắt Triệu Cao sáng lên, nhìn Lô tiên sinh kính nể:
- Lô tiên sinh quả nhiên thần thông quảng đại. Ở xa tít tắp mà vẫn suy
đoán chính xác như vậy. Quả thật, đầu năm bệ hạ đúng là gặp chút hung
hiểm. Tuy nhiên không gặp việc gì lớn, chỉ bị kẻ xấu của sáu nước liều
lĩnh đâm bị thương bả vai, giờ đã bình phục lâu rồi.
Lô Tử Cao nói:
- Ba năm, năm năm, tám năm hay mười năm? Thuốc trường sinh không phải
cái thế gian có được, Tử Cao cũng chỉ biết đơn thuốc chứ chưa hề luyện
qua. Chỉ sợ mất nhiều thời gian, tuy nhiên thời gian cụ thể… Tử Cao cũng không dám bảo đảm, dù sao điều này cần suy xét từ đầu mới được.
Nếu Lô Tử Cao nói y có thể luyện chế ra ngay lập tức, Thủy hoàng đế sẽ
không tin. Nhưng y nói như thế này, Thủy hoàng đế lại tin… Thuốc của
thần tiên ư, sao có thể dễ dàng có được như vậy?
- Tiên sư nói cũng có lý, chỉ là thời gian lại khá dài, có cách nào nhanh hơn không? Xin tiên sư vui lòng chỉ giáo.
Biện pháp nhanh hơn? Lô Tử Cao giả bộ, nhìn thì như rất bối rối nhưng
đầu óc lại đang suy nghĩ rất nhanh. Chỉ đánh nhau vẫn không được, sẽ
khiến quốc lực, tài lực và nhân lực của Đại Tần kiệt quệ…ồ, đây là một
cơ hội, nếu thành công…
Lô Tử Cao mở to mắt:
- Quả thật có một cách có thể nhanh hơn. Tử Cao từng nghe nói, thời
thượng cổ, giữa trời và đất được nối bằng cây cầu dài, con người có thể
trèo lên trời thành tiên. Về sau trời đất chia tách, cây cầu bị gãy. Đến nay, dù không thể lên trời thành tiên nhưng lại thiên nhân cảm ứng.
- Thiên nhân cảm ứng?
Lô Tử Cao nói:
- Ta từng thấy một đàn lên trời trong thiên thư. Bệ hạ đứng trên đó khẩn cầu ông trời ban cho tiên đơn. Nếu thiên nhân cảm ứng, nhất định sẽ ban cho bệ hạ thuốc trường sinh bất lão. Chỉ có điều xây đàn lên trời hao
tốn rất nhiều của cải, nhưng lại là một cách nhanh thành công.
- Đàn lên trời?
Thủy hoàng đế có vẻ rất ngạc nhiên, mãi cũng không thấy trả lời.
Lâu sau, người nói:
- Tiên sư đi đường mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi trước đi. Đợi trẫm xử lý một số việc vặt rồi sẽ đàm luận cùng tiên sư.
- Tử Cao tuân chỉ!
Lô Tử Cao thở phào một cái, đứng dậy rời khỏi đại điện.
Y chậm chạp bước về phía cửa cung, chỉ thấy đầu óc quay cuồng từng hồi, nhưng toàn thân y lại ngập tràn hạnh phúc.
Mầm đã gieo xuống, xem lúc nào có thể thu hoạch?
Đang nghĩ thì tiếng bánh xe ào ào phía sau, Lô Tử Cao vội né người thì
thấy Trung Xa phủ lệnh Triệu Cao đánh xe từ trong phủ vụt ra nhanh như
gió.
Lô Tử Cao thầm cười cuồng điên trong lòng:
- Kế của ta đã thành rồi!