Hình Đồ
Chương 173 : Mông tật, mông khắc
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
- Kỳ thực bất kể ở đâu, bất kể nơi nào, chuyện phe phái tranh chấp nhất định không thể tránh khỏi.
Đêm đó, khi Lưu khám đang ngồi trong quân trướng, Trần Đạo Tử cười ha hả vì hắn ưu sầu.
- Quân Hầu không cần lo lắng vì chuyện này, luật pháp Đại Tần nghiêm
khắc, không chỉ đối với bách tính, mà đối với quan lại và tướng lĩnh
càng thêm sâu sắc. Bản thân Quân Hầu không cần dựa vào chiến công mà đảm nhiệm chức vụ Công Đại Phu, có thể nói là trường hợp đặc biệt từ trước
tới nay chưa có. Tướng lĩnh Quân Tần dựa vào tổ tông bò dậy không nhiều
lắm, đặc biệt là vua giết người Bạch Khởi kia đều phải từ chức tước nhỏ
mà vươn lên.
- Vương Ly xuất thân danh tướng thế gia, cũng có hoàn cảnh như vậy. Có
thể từng bước leo lên vị trí hiện tại tự nhiên có chỗ đặc thù. Ba đời
quân nhân thế gia, toàn bộ Đại Tần chỉ có Mông gia có thể sanh ngang,
thế nhưng luận về chiến công và lai lịch, Mông gia kém Vương gia. Cho
nên lúc này đây không thể trở thành chủ tướng, trong lòng Vương Ly chắc
chắn sẽ không thoải mái. Nhưng nói y nhắm vào ngài, thì chưa hẳn.
Lưu Khám nhẹ giọng nói:
- Hắn không nhằm vào ta, thì nhằm vào Mông đại tướng quân.
- Điểm này Quân Hầu càng không cần lo lắng, nếu như Vương Ly ngay cả
điểm ấy không giữ được chừng mừng, ta thấy Vương gia nhà hắn ta coi như
suy tàn rồi. Sẽ có chút phiền toái nhỏ, nhưng nếu nói nguy hiểm tới tính mạng, ắt không có khả năng.
Lý Thành từng nói, Vương Ly sẽ có hành động đối với Quân Hầu, nhưng
nguyên nhân lớn nhất có thể là vì Quân Hầu là trường hợp mộ binh đặc
biệt của Đại Tướng Quân. Chỉ cần Quân Hầu đi thẳng ngồi ngay, không để
hắn có cớ, như vậy cho dù hắn có muôn vàn chủ ý cũng không làm được gì
Quân Hầu.
Đi thẳng, ngồi ngay? Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. . .
Chỉ là sau khi được Trần Đạo Tử an ủi một hồi, trong lòng Lưu Khám
chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Hôm nay thu hoạch kỳ thực không coi là
nhỏ, ít nhất thái độ của giáp sĩ Lam Điền đối với chính mình có lẽ thân
cận hơn vài phần. Trước kia, Lưu Khám và giáp sĩ Lam Điền kề vai chiến
đấu, ngược lại cũng có chút giao tình. Chính bản thân hắn rất rõ ràng,
tước vị của chính mình tăng lên quá nhanh. Sau một lần chiến đấu, cấp
bậc lại tăng lên, mà rất nhiều người cả đời không thể đạt được tước vị
của hắn hiện tại. Vì vậy khó tránh khỏi có người cảm thấy khó chịu, đặc
biệt là những giáp sĩ Lam Điền bên cạnh Doanh Tráng. Có thể thân mật hơn một chút, suy cho cùng chính là một chuyện tốt.
Lúc này tác chiến ở Bắc Cương, nếu như không có những người này ủng hộ, e là rất khó đặt chân trong quân đội.
Thấy Lý Thành mang đến một tổ Binh xa, Lưu Khám biết, trong quân đội Bắc Cương này có rất nhiều người không phục hắn. Cũng may, Lý Thành biểu
hiện xem như không tệ, có lẽ nhờ Mông Điều chỉ bảo. Chỉ là, có thể khiến Lý Thành tín phục, thật tâm thật ý hợp tác với chính mình hay không?
Lưu Khám biết, còn cần dựa vào biểu hiện của chính mình.
Lưu Khám thống lĩnh nhân mã rời khỏi Dương Chu, chạy tới Vĩnh Chính
Nguyên. Vĩnh Chính Nguyên này là thao trường quân Tần đóng quân tập võ.
Thuộc quận Thượng, đồng thời liên hợp với Nghĩa Cừ có nhiệm vụ làm trạm
cung cấp quân nhu để tấn công dân tộc Hung Nô.
Mông Khắc cả giận nói:
- Lưu Quân Hầu, ngươi có ý gì?
- Ta muốn thỉnh giáp Mông Quân Hầu, đây là doanh địa của ai?
Trong lòng Mông Khắc có chút hồi hộp, vừa muốn mở miệng nói, lại nghe Mông Tật trả lời:
- Lời vô nghĩa, đây chẳng phải doanh địa của ngươi sao?
- Nếu là doanh địa của ta, vì sao hai ngươi lại xuất hiện trong doanh
trướng của ta? Không được ta cho phép, lại tự tiện xông vào doanh
trướng?
- Đồ Đồ!
Thật không ngờ, Lưu Khám bất chợt trở mặt.
Đồ Đồ theo bản năng lên tiếng:
- Dạ!
- Sau khi ta vào doanh, mệnh lệnh đầu tiên là gì?
- Hả?
- Thiệu Bình tư mã, ngươi nói sau khi ta vào doanh, mệnh lệnh đầu tiên là gì?
Thiệu Bình cười nhạt một tiếng:
- Mệnh lệnh của Quân Hầu là, lệnh Đồ Xa Chính trấn thủ cửa doanh.
- Đã như vậy, không được ta cho phép, tự ý để người tiến vào doanh địa, dựa theo quân kỷ phải xử lý thế nào?
Không chỉ huynh đệ Mông Tật hít sâu một ngụm lương khí, mà ngay cả Đồ Đồ cũng không khỏi sợ run cả người, hoảng hốt nhìn Lưu Khám.
- Không nghe lệnh quan trên, tự ý để người lạ vào doanh. . . Dựa theo luật, chém đầu!
Lưu Khám nheo mắt một cái, trầm giọng nói:
- Như vậy, Phàn Khoái còn không mau bắt Đồ Đồ lại cho ta? Quân tốt bản
bộ tự ý để người lạ vào doanh, theo luật phải chém đầu. Chỉ là trong lúc đại chiến sắp bùng nổ, trong quân đang cần dùng người, tạm thời cởi
chiến giáp, bắt lại cho ta.
- Lưu Khám, ngươi dám!
Mông Tật không khỏi kinh ngạc hô lớn một tiếng.
Liền thấy Lưu Khám mỉm cười:
- Mông Quân Hầu, ta trừng phạt binh mã của ta, có liên quan gì tới
ngươi? Nếu không nể mặt đại tướng quân, ta ngày hôm nay nhất định chém
đầu hai huynh đệ ngươi. . .Quán Anh, Nhâm Ngao đuổi hai người này ra
ngoài cho ta, không có quân lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào.