Hình Đồ
Chương 172 : Vĩnh chính nguyên
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Có thể khích lệ lòng quân, có thể khích lệ lòng quân!
Mông Điềm nhìn Lưu Khám đứng trước mặt, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Nhoáng cái đã sáu năm, ngày xưa là tiểu tử không có tiếng tăm gì, hôm
nay đã thành mãnh hổ.
Bài " Nam nhi tòng quân ca ", trong một ngày đã truyền khắp Dương Chu.
Mặc dù nói nghe cảm giác kỳ lạ, nhưng không phải phong, không phải nhã,
không phải tụng, lại bộc lộ hết huyết khí nam nhi. Tổ tiên Mông Điềm là
người Tề, nhưng y sinh ra và trưởng thành ở nước Tần. Càng yêu thích
loại khí thế lẫy lừng này, đối với loại thuyết pháp nhân nghĩa đạo đức,
xưa nay y luôn luôn coi thường.
Lần này chinh phạt dân tộc Hung Nô, ý kiến trên triều đình cũng không
thống nhất. Đình Úy Lý Tư, Tể Tướng Vương Quán, còn có nhóm Bác sĩ Thuần Vu Việt bọn họ không quá tán thành đối với việc khai chiến đánh dân tộc Hung Nô.
Theo như bọn họ, hoàn toàn không cần khai hỏa đối với dân tộc Hung Nô. . .Vô cớ hưng binh, phần thắng không nhiều lắm. Hơn nữa người Hung Nô là
dân tộc trên lưng ngựa, hành tung phiêu hốt bất định, rất khó nắm bắt
được thời cơ chiến đấu. Chỉ vì một lời tiên tri không giải thích được,
lại phát sinh một trận chiến tranh không biết hồi kết. Vu Đại Tần nói
cũng cuộc chiến này cũng không có điểm gì tốt. Vì thế, đám người Lý Tư
trên triều đình và đám người chủ chiến Mông Điền tranh luận kịch liệt.
Nhưng cuối cùng vẫn là Thủy Hoàng Đế quyết định việc này.
Từ khi thống nhất sáu nước tới nay, Thủy Hoàng Đế càng ngày càng bảo
thủ. Nhưng khi có chuyện lớn, ông vẫn lắng nghe một chút ý kiến của thần tử. “Dân tộc Hung Nô, nhất định phải đánh, hơn nữa phải đánh kịch liệt. . .” Đây là nguyên văn câu nói của Thủy Hoàng Đế. Cũng chính vì câu nói này, đám người Lý Tư đành phải ngậm miệng lại. Đồng thời trong khoảng
thời gian ngắn nhất, gây dựng phương châm và kế hoạch tác chiến với dân
tộc Hung Nô.
Cùng lúc đó, Thủy Hoàng Đế bổ nhiệm Mông Điềm là thống lĩnh, đốc chiến
tại Dương Chu. Trận chiến này, điều động ba mươi vạn đại quân trấn giữ
biên Quận, đồng thời các quận Sơn Đông bắc bộ điều động hai mươi vạn dân phu, hiệp trợ đẩy mạnh chiến sự.
Mông Điềm cũng xuất thân trong thế gia quân nhân, ba đời làm tướng.
Trong xương cốt tồn tại dòng nhiệt khí dũng mãnh của lão Tần nhân. Vì
thế, y rất tán thưởng đối với bài ca " Nam nhi tòng quân ca " Lưu Khám
hát. Cho nên Lưu Khám vừa mới đến ngoài thành Dương Chu, Mông Điềm liền
tới gặp mặt hắn.
Nói thật, Lưu Khám cũng rất kích động! Sáu năm trước khi lần đầu tiên
nhìn thấy Mông Điềm, hắn cũng không biết thân phận của Mông Điềm, hơn
nữa cũng không có tư cách nói chuyện với Mông Điềm. Nhoáng cái sáu năm
trôi qua, thời điểm gặp lại Mông Điềm lần nữa, Lưu Khám lại không biết
nên nói thế nào cho phải. Trong tâm tư, hắn kính nể Mông Điềm không
thôi. Thậm chí sự kính phục còn vượt xa so với đám người Lưu Bang, Hạng
lo lắng Lý Thành có điều gì bất mãn, trong quân Tần quân kỷ nghiêm khắc, cấp bậc trên dưới rõ ràng. Lý Thành cũng không phải người không biết
nặng nhẹ, chỉ riêng điểm này, Mông Điềm đã không có gì phải lo lắng. Chỉ xem Lưu Khám có bản lĩnh đối phó với Lý Thành hay không?
Lưu Khám nhận lấy hắc mộc hổ phù, cùng Lý Thành sóng vai rời khỏi gian
phòng. Hai người nhìn nhau, cũng không trò chuyện điều gì, mà một trước
một sau đi ra ngoài.
Trước mặt, một tì tướng vội vã chạy tới, trong nháy mắt lướt mình ngang
qua Lưu Khám, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đột nhiên hừ lạnh.
Trong tiếng hừ, mang theo vị đạo giễu cợt. Lưu Khám ngẩn người, nhịn
không được quay đầu liếc mắt nhìn tì tướng kia, chợt bị Lý Thành kéo
tay, thấp giọng nói:
- Đừng gây chuyện, đó là Vương Ly.
- Vương Ly là ai?
Sau khi rời khỏi quân doanh, Lưu Khám không nhịn được hỏi.
Lý Thành cười khổ nói:
- Y là con trai của Vương Bí tướng quân, rất có lai lịch trong quân, so
với Mông đại tướng quân còn cao hơn một chút. Lần này chinh phạt dân tộc Hung Nô, phủ Thái Úy vốn muốn để Vương Ly tướng quân là Thượng tướng
quân, nhưng sau đó Bệ hạ lại bổ nhiệm Mông đại tướng quân, hắn đành phải chịu nhịn.
Phe phái. . . Lẽ nào trong quân Tầ còn có phe phái?
Lý Thành và Lưu Khám lên ngựa, quay đầu thoáng liếc nhìn quân doanh sau lưng:
- Chúng ta lần này đóng ở Vĩnh Chính Nguyên, trực thuộc sự quản lý của Vương Ly tướng quân.
- Vậy sao?
- Lưu Quân Hầu, nói chung ngài phải cẩn thận một chút. Sau khi đến Vĩnh
Chinh Nguyên, mọi việc cần phải cẩn thận, bằng không ngay cả đại tướng
quân cũng không thể bảo vệ ngài. Ta nghe người ta nói, Vương Ly tướng
quân vô cùng bất mãn đối với việc đại tướng quân có ý chiêu binh ngài.
Cho nên sau khi đến Vĩnh Chính Nguyên rồi, nhất định phải có hành động.
Ứng biến trong quân cũng là một loại tôi luyện! Đại tướng quân có ý tốt
ah!
- Có lẽ vậy. . .
Lưu Khám bắt đầu nhức đầu. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, vậy mà đã đắc
tội với quan trên, e là lần này đi Bắc Cương sẽ không thuận lợi.