Hình Đồ

Chương 171 : Nam nhi tòng quân ca

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


- Tiêu tiên sinh, tại sao ngươi bảo Đồ tể giúp cái tên đó?



Trong một tửu quán ở Bành thành, Hạ Hầu Anh cuối cùng không nhịn được bèn lên tiếng hỏi:



- Ngài biết rõ hắn và đại ca không hợp nhau mà.



Tiêu Hà nghiêng người dựa vào tường, co chân khoanh tay nhìn dòng người qua lại trên đường một cách thanh thản.



Mãi mới được lúc thảnh thơi… Từ sau khi công cán ở huyện nha, dường như

rất lâu rồi không có cảm giác thoải mái thế này. Lần này tới Bành thành, thực ra là một việc cực kỳ đơn giản, chỉ để đưa công văn, sau đó đợi

nhận được hồi đáp thì sẽ quay về Huyện Bái.



Nói chung, việc này đều do Tiểu lại trong huyện nha làm, căn bản không

cần Huyện thừa đường đường như hắn ta phải ra mặt. Thế nên khi Tiêu Hà

xuất hiện trước mặt Huyện lệnh ở Bành thành đã khiến Huyện lệnh vô cùng

căng thẳng, còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.



Phì một hơi, Tiêu Hà vươn người, ngồi thẳng lưng.



- A Anh, ngươi phải nhớ một việc, Lưu Khám giờ làm quan, Thương lệnh một vùng dù địa vị không lớn lắm nhưng lại nắm giữ con đường lương thực

Hoài Hán, quyền lợi không nhỏ, là công đại phu thất đẳng dân tước, kể cả huyện lệnh Huyện Bái cũng chỉ là quan đại phu lục đẳng dân tước mà

thôi. Nếu ngươi còn không bịt miệng lại, động đến cách xưng hô với hắn.

Theo luật pháp của Tần sẽ bị tội đại bất kính, ít nhất phải bị gọt mặt.



Hạ Hầu Anh giật mình, ngơ ngác nhìn Tiêu Hà, không hiểu tại sao Tiêu Hà

lại dùng những lời lẽ nghiêm túc như thế. Nhưng gã cũng biết, Tiêu Hà

không nói sai. Giờ khác với ngày trước, Lưu Khám cũng đã không còn là

tên nghèo xơ xác đó nữa. Trong lời nói của Tiêu Hà không hề nhắc đến ý

của Hạ Hầu Anh.



Thế nhưng trong lòng Hạ Hầu Anh lại luôn có một chút ấm ức. Không thể

phủ nhận rằng Lưu Khám quả thật rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà tay trắng

lập nghiệp, từ chỗ là con trai của một thực khách đã leo lên được địa vị Công đại phu hiện tại. Điểm lại dân chúng ở Huyện Bái, không ai có thể

bì được hắn. Hơn nữa, trước đây Hạ Hầu Anh cũng tham gia vào cuộc huyết

chiến Chiêu Dương Đại Trạch, cũng vô cùng khâm phục hành động dù chết

cũng không bỏ rơi đồng đội ở chiến trường của Lưu Khám. Tuy nhiên gã

không thể kết bằng hữu với hắn… Chỉ riêng việc Lưu Khám xỉ nhục Lưu Bang trước mặt mọi người đã khiến gã không thể chịu được. Huống hồ, trước

đây Lưu Khám còn định giết chết Lưu Bang, càng làm cho Hạ Hầu Anh thêm

thù hận.



Tiêu Hà nói:



- Ta bảo Đồ Tử đi giúp hắn. Một là vì Lưu Quý giờ không ở Huyện Bái. Căn bản không ai trông coi được Đồ Tử. Không phải ngươi không biết, tên đó

mấy hôm nay chỉ cần uống rượu là ra tay đánh người, đã nhiều lần xúc

phạm hình luật, là ta đứng ra bao che cho nó. Chi bằng để nó theo Lưu

Khám đi bắc cương, còn hơn tiếp tục ở Huyện Bái gây chuyện thị phi. Nói

không chừng lại làm nên công danh.



Đương nhiên, ta cũng có tính toán riêng… Bởi vì ta rất sợ!



Hạ Hầu Anh kinh ngạc nói:



- Sợ? Sợ cái gì?



- Ta sợ Lưu Khám giết ta!



Tiêu Hà nói đến đây, sắc mặt liền tái nhợt:



- Nghe có nực cười không? Ha ha, ta thật sự rất sợ! Trước đây ta ra tay

trợ giúp Lưu Quý, kết quả suýt nữa đã bỏ mạng. Mặc dù ta không nhìn thấy hung thủ, nhưng ta biết chính là hắn. Tên Lưu Khám này rất có dã tâm.



Trước đây khi hắn phát động phản kích, nếu không phải là ta ra tay thì

Huyện Bái giờ đã thành thiên hạ của hắn. Thất bại trong gang tấc, sao

hắn có thể không hận ta? Giờ nghĩ lại, lúc đó ta ra tay cũng có phần

liều lĩnh… A Anh, thực sự ta rất sợ chết.



Hạ Hầu Anh sửng sốt nhìn Tiêu Hà, mồm há hốc mãi không nói thành lời.



Tiêu Hà cười đau khổ, khẽ vuốt ngực và nhắm hai mắt lại:
Vua không thuận:



Hổ báo săn mồi lập uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương đến?



Thế gian vẫn vậy mạnh hiếp yếu, khốn cùng có lý cũng bằng không”



Lưu Khám bắt đầu cũng dâng trào cảm xúc, nhưng sau đó không còn kiềm chế được sự hung tàn trong lồng ngực nữa, hắn rung cờ đập mạnh vào tấm

khiên, chiến mã hí lên một hồi dài. Tất cả mọi người đang ca hát, đang

gào thét, đang rít lên… Thế nhưng trên những khuôn mặt đó, sự cuồng

nhiệt không thể kìm nén được đang dâng trào trong ánh mắt. Lúc này, nho

học còn chưa độc tôn. Huyết khí năm trăm năm thai nghén nên trong nháy

mắt đã hội tụ thành dòng nước lũ cuồn cuộn.



Có lẽ Thiệu Bình xuất thân từ nho gia nên không hoàn toàn đồng ý với

những ca từ này. Nhưng khi tất cả mọi người đều đang gào hét thì sự dè

đặt trước đó dường như đã biến mất trong tích tắc. Người cất cao tiếng

hát, tay nắm chặt chuôi kiếm. Có lẽ đây là giới hạn cuối cùng của y,

trước sau đều không rút kiếm đâm vào khiên.



“Vua thôi chất vấn:



Nam nhi tự biết đường hành động



Đã ra tay, phải quyết lòng



Sự nghiệp, nhân từ chẳng thểđi chung



Nam nhi dựng nghiệp nơi chinh chiến, gan hùm mắt dữ tựa sói lang



Hãy sống đời trai trong chém giết, chớđểđời cười dạ nữ nhân



Xưa nay nợ nước thân không tiếc, xả xác quân thù miệng hát vang



Cả trăm trận chiến cùng quân địch, nơi nào cũng nguyện đắp cỏ xanh



Nam nhi nào khiếp sợ, ca mãi khúc quân hành:



Giết một người là tội



Giết vạn người: anh hùng



Giết được trăm ngàn vạn



Anh hùng trong anh hùng



Anh hùng trong anh hùng, nhưng ý nghĩa không chung:



Nhìn lại nghìn năm người nhân nghĩa, mấy ai cóđược chí hào hùng



Chẳng thích danh thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn lạnh như không?



Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận, chớ xúi nhân gian chửi anh hùng



Phóng mắt theo từng trang lịch sử, có ai chưa phải giết người không?”



Ca từ của nam nhi ca về cuối đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu.



Đợi đến câu cuối “có anh hùng nào mà không giết người” thì tất cả mọi

người như đang gào lên, tiếng hát vang vọng mãi trong không trung.



Một lần, hai lần, ba lần….



Khi cả con đường đều vang vọng ca khúc này, tường thành của Dương Chu phía xa đã dần thấp thoáng.



Mặt trời chiều lặn dần, tiếng ca lanh lảnh.



Sát khí bao trùm khắp trời đất, Mông Điềm dẫn theo phụ tá đứng ở đầu thành nhìn quân sĩ qua lại liền cất tiếng cười to.