Hình Đồ
Chương 170 : Phàn Khoái thỉnh mệnh
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Quay về Lâu
Thương, trời đã về khuya. Lưu Khám đi một mạch từ huyện Tương về Lâu
Thương. Chân trước vừa xuống ngựa, chân sau đã lệnh cho người gọi toàn
bộ đám Tào Tham, Quán Anh, Chung Ly Muội đến.
Phòng khách điền trang mới xây rất rộng lớn, Lưu Khám ngồi chính giữa, thuật lại sự việc cho mọi người.
- Tần tiên sinh, lần này Lưu Khám chỉ sợ không thể cùng đi tới Ba quận với ngài được.
Lưu Khám cũng cho mời cả Tần Chu đến. Mặc dù Tần Chu chỉ là gia nô của
Tần gia, nhưng có thể thấy gã rất được trọng dụng. Vì thế dù Tần Chu nói thế nào, Lưu Khám cũng luôn tôn kính gã.
Tần Chu rõ ràng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, gã bất đắc dĩ phải
gật đầu, tỏ ý cảm thông. Không sai, với năng lực của Tần Thanh, đương
nhiên có thể khiến cho phủ Thái Úy thu hồi lại chiếu mộ binh này. Tuy
nhiên liên quan đến đại sự quốc gia, tính cách của Tần Thanh cũng quyết
không thể làm như thế. Vậy nên Tần Chu nói:
- Thương lệnh không cần xin lỗi, bệ hạ đã muốn khai chiến với Hung Nô,
tự nhiên sẽ lấy quốc sự làm trọng. Có điều nếu như vậy… Tần Chu phải
chuẩn bị quay về Ba quận. Dù sao chuyện này cũng cần bẩm báo gia chủ.
- Vậy không giữ tiên sinh nữa!
Tần Chu đi rồi, Khoái Triệt lúc trước vẫn luôn cúi đầu trầm tư không nói, giờ bỗng nhiên cất lời.
- Đông chủ, tại sao bệ hạ đột nhiên quyết định dụng binh với Hung Nô?
Lưu Khám biết một vài nội tình bên trong. Trong trí nhớ của kiếp trước
có liên quan đến nguyên nhân Thủy hoàng đế dụng binh với Hung Nô.Nghe
nói là vì một lời tiên tri: kẻ giết Tần là Hồ. Thủy hoàng đế vì thế rất
sợ Hung Nô nên quyết định dụng binh. Theo lời giải thích của hậu thế,
chữ Hồ trong câu này không phải Hung Nô mà là Hồ Hợi.
Tuy nhiên Lưu Khám không tán thành lắm với ý kiến này. Nghĩ chắc là cách giải thích khiên cưỡng của hậu thế, chân tương trong đó cũng còn chưa
biết. Có điều, điều đó không có liên quan nhiều với hắn.
Lưu Khám nói:
- Khoái Triệt, chuyện này giờ không phải là việc chúng ta cần bận tâm.
Lần này phủ Thái Úy chỉ đích danh chiêu mộ ta, ta cũng không thể từ
chối.
Quận thủ cũng rất coi trọng chuyện này, không những tặng ba trăm lam
điền giáp sỹ trong tay cho ta, còn sắp xếp cho Trường lại Thiệu Bình trợ giúp. Thế nhưng đồng thời hắn nói, mặc dù ta được chiêu mộ bắc cương
nhưng công việc của Lâu Thương không thể trì hoãn, vận chuyển lương thực Hoài Hán cũng phải duy trì thông suốt. Vì thế, sau khi ta đi, việc lớn
nhỏ ở đây sẽ do ngươi và Tào Tham chủ trì. Nếu gặp rắc rối, có thể xin
Quận thủ trợ giúp, chắc chắn người sẽ giúp đỡ. Đúng lúc Kỳ ca và Vô
Thương đều ở Lâu Thương, về mặt nhân lực cũng không cần ta phải quá lo
lắng. Nếu có vấn đề không giải quyết được, có thể thỉnh giáo Trương
Thương tiên sinh. Quán Anh dẫn một trăm kỵ quân Lâu Thương theo ta cùng
- Ta thấy vị tráng sĩ này cũng là người oai phong, cứ đi cùng tới bắc cương, nói không chừng đúng là người có năng lực.
Người này đúng là rất được…
Lưu Khám gật đầu:
- Ngươi đã nói thế, nếu ta không đồng ý, chẳng phải không được phóng
khoáng cho lắm sao? Ngươi muốn theo ta đến bắc cương, tạo dựng sự nghiệp cũng được. Chỉ có điều trong quân đội không như ở nhà, có rất nhiều
trói buộc, kỷ luật nghiêm minh, ngươi phải biết rõ.
Phàn Khoái đáp:
- Điều này không cần ngài nói, tại hạ đương nhiên hiểu.
Đáng tiếc! Người này đúng là hảo hán… Nếu có thể nhân cơ hội này xích
lại quan hệ với gã, một ngày nào đó không chừng còn có thể thu phục
được.
Lưu Khám nghĩ tới đây, lập tức nói:
- Được, vậy ngươi về chuẩn bị đi, giờ dần ngày mai điểm danh, giờ mão xuất phát, đừng có chậm trễ.
- Vậy Phàn Khoái xin cáo từ!
Nói xong, gã xoay người sải bước ra khỏi quân trướng.
Nhâm Ngao lắc đầu cười:
- A Khám… Không đúng, nên là Thương lệnh. Tính cách Đồ tử như vậy, ngài
cũng đừng để bụng. Trước khi Tiêu tiên sinh đi đã từng nói, ngài nhất
định sẽ tìm trợ thủ ở đây, hai năm nay đồ tử đã chín chắn hơn nhiều,
ngài cứ yên tâm. Tại hạ đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể
tòng quân xuất hành. Nhưng không biết, Thương lệnh chuẩn bị bảo tại hạ
làm gì? Xin ngài căn dặn.
- Nhâm đại ca, huynh đệ chúng ta đừng khách khí như vậy.
Lưu Khám cười ha hả:
- Cụ thể làm gì, ta giờ vẫn chưa nghĩ ra. Chi bằng như thế này, ủy quyền cho Nhâm đại ca tạm thời làm người hầu cận của ta đi.
- Nhâm Ngao xin nghe theo lời dặn bảo của Thương lệnh!
Lưu Khám bảo Thiệu Bình tiếp tục sắp xếp với Nhâm Ngao, còn hắn một mình ngồi trong quân trướng, suy nghĩ mãi không lý giải được.
Tiêu Hà biết rõ ta muốn đối phó với y, tại sao còn muốn giúp ta? Tên
Phàn Khoái đó nói rất rõ ràng là nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Hà, vì
thế mới dốc sức phục vụ. Nếu là người khác thì không sao. Nhưng Phàn
Khoái và ta có hận thù lớn, Tiêu Hà làm như vậy là có dụng ý gì?