Hình Đồ

Chương 176 : Diễn võ (1)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Tuy rằng chỉ

là hai mươi gậy, nhưng nếu như thật sự muốn dồn người ta vào chỗ chết

thì hai mươi gậy ấy vẫn còn thừa.Tuy nhiên mục đích của Lưu Khám lại

không phải là đánh chết Đồ Đồ, mà là mượn chuyện của Đồ Đồ để tạo uy tín cho bản thân trong binh mã bản bộ.



Bây giờ mục đích đã đạt được rồi, cũng đã có chuyển biến tốt. Lưu Khám

không sợ Đồ Đồ báo thù, nếu như y không biết phải trái, lúc đó cứ coi

như Mông Điềm cầu xin tha thứ, hắn cũng sẽ giết tên này. Chỉ có điều

hiện tại… Vẫn phải nể mặt Triệu Bình. Nếu như chọc giận Triệu Bình, sau

này có thể sẽ nếm mùi đau khổ. Dù gì cũng là thượng quan, là nhân vật

quyền lực thứ hai trong Vĩnh Chính Nguyên. Lưu Khám dù có bản lĩnh đến

mấy, cũng không gánh nổi rắp tâm mưu kế của người ta.



Vì thế, quan hành hình do Lý Thành đảm nhận. Hai mươi gậy, đánh đến nỗi

Đồ Đồ rách da toác thịt, máu chảy đầm đìa. Nhưng Lưu Khám cũng biết rõ,

đó chỉ là tổn thương bên ngoài chứ không làm cho Đồ Đồ tổn thương gân

cốt. Kết thúc, hắn lấy ra một bình nhỏ đưa cho Lý Thành.



Đây là thuốc bột được chế từ một loại thảo dược mà bọn Thẩm Thực đã phát hiện ra khi đi ngao du ở Nam Cương, rắc lên vết thương có thể cầm máu

và giúp vết thương lành lại nhanh chóng, lại có tác dụng mạnh đối với

vết thương ngoài, rất phổ biến ở các dân tộc miền núi Nam Cương. Nhưng

do loại thảo dược này chỉ mọc ở chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ có người bản địa mới có thể tìm thấy. Thẩm Thực bọn họ cũng chỉ có thể mua lại một

ít từ tay người bản địa.



Lưu Khám đã nhìn thấy loại thảo dược này, trông giống như củ tam thất Vân Nam ở hậu thế vậy.



Tuy nhiên hắn cũng không dám chắc chắn, cho nên không ban bố ra ngoài.

Hai năm nay, tổng cộng đã mua được sáu lần thảo dược, mới chế ra được

năm bình thuốc bột. Mấy lần dùng thử thấy công hiệu cũng được, lần này

lúc Lưu Khám ra ngoài, nhân tiện đem theo hai bình đề phòng biến cố.



Đợi mọi việc xử lí xong xuôi, Lưu Khám mới có thời gian tiếp đãi Triệu Bình.



- Lưu quân hầu! Ngươi lần đầu đến Vĩnh Chính Nguyên, chắc cũng không

hiểu rõ, người ở đây đa phần đều là xuất thân công tử, bình thường kiêu

ngạo ngang tàng cũng đã quen, người nào người nấy đều tự cho mình là

thiên hạ vô địch, ngạo mạn vô cùng. Vương Ly tướng quân… ha ha… Chắc

ngươi cũng nghe Lý Thành nói qua rồi, y nén uất ức trong lòng, cũng

chẳng buồn quản lí bọn họ. Ta không biết thượng tướng quân phái ngài đến đây là có ý gì, những nghĩ chắc hẳn cũng có ý giáo huấn bọn họ.



Ở chỗ Thượng Khanh ta cũng đã nghe nói chuyện của ngươi. Không cần biết

là ngươi vận may tốt cũng được, hay là có thực học thực tài cũng được,

đã đến chỗ này là biết ngươi có chỗ không bình thường. Nếu không thượng

tướng quân sẽ không đặc biệt nhờ cậy phủ Thái úy chiêu mộ ngươi. Làm tốt lắm, giết chết uy phong của tên tiểu tử đó… Ha ha, thực ra cũng không

coi là tính cách xấu xa lắm, chỉ là ở trong nhà xấc láo quen rồi, không

biết trời cao đất dày.



Còn hai mươi ngày, ở đây sẽ có một lần diễn võ đón năm mới.



Đến lúc đó Thượng tướng quân sẽ đến trước quan sát, còn tặng cờ cho các
có nhiều chiến tích lớn lao như Lý Tín. Nếu không phải vì phạt Sở thất

bại, chỉ e bây giờ chức tước còn cao hơn Mông gia nữa. Phải biết rằng,

lúc đầu Thủy hoàng đế bắt đầu muốn dẹp Sở, trong tay chỉ có hai người

được chọn lựa, một là Vương Tiễn, một là Lý Tín.



Nói một cách tương đối, phụ thân của Mông Điềm – Mông Võ, phụ thân của

Vương Bí – Vương Ly, đều chỉ có thể luồn cúi chức phó tướng.



Nghĩ đến đây, Lưu Khám vội bật dậy, đi chân trần đến lều trại trung ương, hành lễ với Lý Thành:



- Xin Thành Tư Mã dạy cho ta.



Lý Thành trong lòng rất thoải mái!



Y ngay lập tức cười, lấy trong lòng ra một cuộn thư tín, trải lên trên án thư.



- Đây chính là cách dụng binh tâm đắc của gia tổ tôi năm đó… Gia tổ đã

từng ở Vân Trung, trong thư những lần giao chiến với quân Hung Nô, cách

chiến đấu của quân Hung Nô, đều được ghi lại tỉ mỉ. Đáng tiếc phụ thân

tôi không thích kị chiến, mà tôi lại vì lí do sức khỏe nên cũng không có cách nào kế thừa cơ nghiệp gia tổ. Tuy nhiên, hồi Thành còn nhỏ có nghe gia tổ chỉ dạy, nguyện vì quân hầu giải thích nghi hoặc.



Lưu Khám không ngừng gật đầu, lệnh cho Lữ Thích Chi châm thêm hai cây

đuốc mỡ trâu, nhưng ngọn lửa bập bùng bén về phía bức thư, chiếu cho lều trại sáng rực.



Trên thư án, Lý Thành dựa vào những ghi chép trong thư, giải thích tường tận cho Lưu Khám cách kị chiến của quân Hung Nô. Đồng thời vẽ ra nhiều

bản vẽ để cho Lưu Khám tham khảo. Còn Lưu Khám lúc này giống hệt như một cậu học sinh hiếu học, chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng một số vấn đề

chi tiết cũng nảy sinh thắc mắc, Lý Thành lại dốc hết khả năng đưa ra

lời giải đáp.



Không biết tự bao giờ, phía đông trời đã hửng sáng.



Ở cửa lều, Lữ Thích Chi đã đang ngủ, còn Trần Đạo Tử thì không ngừng ngủ gật. Trái lại, Lưu Khám và Lý Thành bận rộn cả đêm, tinh thần sung mãn, nét mặt hân hoan phấn khởi. Đợi sau khi giải thích hết tấm bản đồ cuối

cùng, Lý Thành cười nói:



- Những điều Thành biết chính là đây, tuy nhiên cũng chỉ là nói suông

trên giấy chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Hi vọng có thể giúp đỡ được

quân hầu, hai mươi ngày sau, thắng lợi hoàn toàn trong trận diễn võ.



Lưu Khám nắm chặt lấy tay của Lý Thành:



- Nếu không có Thành Tư Mã, lần này chắc chắn ta sẽ thất bại. Xin yên

tâm, trong lòng ta đã có tính toán, chỉ là muốn thực hiện hoàn toàn còn

cần thời gian, cần tìm tòi hơn nữa. Nếu có vấn đề khó khăn thì nhất định cần làm phiền Thành Tư Mã lần nữa.



Nói xong, Lưu Khám dùng sức vươn vai một cái, chậm rãi bước ra khỏi trại.



Sáng sớm đông, cơn gió lạnh luôn khiến tinh thần con người phấn chấn.

Mặc dù một đêm chưa ngủ, nhưng Lưu Khám không hề cảm thấy mệt mỏi.