Hình Đồ
Chương 177 : Diễn võ (2)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Trong thành
Dương Châu, vừa đúng giờ Tuất. Trời đã tối rồi, Mông Điềm đem theo người hầu cận, chậm rãi bước đến cửa trước ngôi nhà.
Dương Châu là một quân trấn, khiến trúc dân dụng không hề nhiều. Ngoài
mấy tòa nhà lác đác ra, tất cả mọi người đều sống trong quân doanh. Thậm chí bao gồm cả Mông Điềm cũng như vậy. Có thể sống trong nhà dân, có
thể thấy thân phận và địa vị của chủ nhân trong ngôi nhà này không hề
bình thường. Mông Điềm khe khẽ thở dài, sai người lên phía trước gõ cửa.
- Ai đó?
Từ bên trong vọng ra một giọng nói có giọng địa phương rất nặng, ngay
sau đó cửa hé ra một khe hở, một cái đầu từ bên trong thò ra.
- A, thượng tướng quân!
Mông Điềm hạ giọng nói:
- Vương Ly tướng quân có nhà không?
Người đó chần chừ một lát, Mông Điềm đã hiểu nguyên do. Ông nhẹ lắc đầu, đẩy cửa, tự mình vào trong. Đây là chỗ ở của phó tướng quân Vương Ly,
còn người mở cửa là người nhà của lão. Tên đó có ý muốn ngăn cản, nhưng
nhìn người hầu cận của Mông Điềm, cuối cùng bỏ cái suy nghĩ đó. Thật ra, trong thâm tâm hắn ta nào không hi vọng Mông Điềm có thể khuyên giải
Vương Ly, sớm ngày phấn chấn trở lại?
Vương Ly đang uống rượu trong phòng, trong người đã có chút men say. Từ
ngày nhận được bổ nhiệm trở đi, lão uất ức và nóng tính. Luận về sự từng trải trong quân đội, Vương Ly còn nhiều hơn Mông Điềm. Trong trận thống nhất lục quốc, lão theo ông nội – Vương Tiễn, dẫn quân tiến công phá
trận doanh của quân Sở.
Còn lúc đó, Mông Điềm vẫn chỉ là Hàm Dương lệnh mà thôi, trận chiến phá
Tề, lão lại theo phụ thân Vương Tiễn xuất quân, liên tục chiến đấu trên
chiến trường tại đất Tề - Lỗ. Nếu như luận công trạng, Vương Ly tự nhận
là cao hơn Mông Điềm. Thế nhưng Mông Điềm đã thành Nội sử, còn lão lại
phụ trợ phụ thân, làm một phó tướng quân ở Giao Đông. Loáng một cái vài
năm, Đồ Tuy thất bại. Vương Ly còn tưởng lão sẽ phụ trách trận chiến
phương Nam, ai ngờ thời gian đó phụ thân Vương Tiễn lại mắc bệnh qua
đời, cuối cùng vẫn không thể như ước nguyện. Trận Bắc Cương lần này,
Vương Ly thấy vô cùng quan trọng. Sau khi xác định khai chiến với Hung
Nô, lão liền lập mười ba bản tấu chương, trình bày cách nhìn của mình về trận Bắc Cương, làm cảm động Thái úy phủ.
Kết quả là…
Thái úy phủ thì thông qua rồi, nhưng còn Bệ hạ lại cho một đòn, lệnh cho Mông Điềm thống soái đôn đốc tác chiến. Còn lão,vẫn chỉ là một phó
tướng quân! Việc như thế này nếu đổi lại là bất kì người nào cũng đều
không thấy thoải mái. Huống hồ Vương Ly tự nhận là không hề kém so với
Mông Điềm, nhưng lại cứ thua hắn.
Càng nghĩ càng thấy chán ghét. Mặc dù ủy nhiệm chức phó tướng quân,
Mông Điềm giơ cánh tay ra, cười:
- Đã nói như vậy, ta với ngươi đánh cược… Mười ngày sau, chúng ta cùng đến Vĩnh Chính Nguyên giám sát diễn võ.
- Thượng tướng quân, ngài thua chắc rồi!
Vương Ly không kìm được cười ha ha:
- Ta không biết vì sao ngài lại xem trọng tên Lưu Khám đó như vậy, có
thể đúng là hắn ta có bản lĩnh. Nhưng Hoài Hán không bằng Bắc Cương. Bọn trộm cướp của Tứ Thủy càng không so được với đội quân tinh nhuệ Đại Tần chúng ta. Cháu Tật xuất thân đại doanh Lam Điền, từ lúc thống quân đến
nay, chiến công lững lẫy, làm sao để một tên Thương lệnh oắt con so sánh được?... Khà khà, Thượng tướng quân, đến lúc đó kết quả là ngài thua
thì đừng có mà nuốt lời đấy.
- Ly đại ca cũng không được nuốt lời mới được!
Mông Điềm nhìn Vương Ly, không nhịn được cười phá lên.
Hai người còn nói một hồi nữa, đầu tiên chọn thống soái sở bộ Bắc Địa Quận, sau đó Mông Điềm mới đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi chỗ của Vương Ly, Mông Điềm thở phào một cái.
Người hầu cận bên lão không kìm được nhẹ nhàng hỏi:
- Thượng tướng quân, trận cá cược giữa ngài và Vương Ly tướng quân thật
sự là có chút bất lợi. Tật công tử và Khắc công tử có tài năng thật sự,
còn Lưu Khám kia cứ coi như có bản lĩnh thì chẳng qua cũng chỉ là nơi
Lầu Thương chật hẹp, sao có thể là đối thủ?
- Nếu thua thì ngài làm thế nào?
Mông Điềm cười cười, lắc đầu nói:
- Ta sẽ không thua đâu… khà khà… một người mà trong vòng sáu năm có thể
tăng liên tục bảy chức vị, chẳng phải là người tài giỏi hay sao?
Đúng là hắn chưa từng vào đại doanh Lam Điền, cũng chưa trải qua chiến
sự gì cả. Nhưng ta có một linh cảm, Tật và Khắc không thể là đối thủ của Lưu quân hầu. Để chúng nó nhận một bài học, cũng để hiểu đạo lý “thiên
ngoại hữu thiên”. (ngoài bầu trời vẫn còn bầu trời.) Hơn nữa, cứ coi như Lưu Khám thua đi, cũng không có vấn đề gì. Việc ta quan tâm là quá
trình của trận đấu Hung Nô. Còn trận tiến công cuối cùng do ai chỉ huy
không quan trọng. Cái quan trọng là, ta nhất định phải đánh bại Đầu Man… Quyết không thể để bọn chúng có cơ hội phát triển lớn mạnh.
Mông Điềm nói xong lại thở phào.
- Đi thôi, chúng ta quay lại lều trại, mười lăm ngày sau, thắng bại tự nhiên sẽ có kết quả cuối cùng.