Hình Đồ

Chương 18 : Mộ binh

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Nhâm Hiêu không hổ là xuất thân Thiết ưng duệ sĩ, làm việc vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù Tần quốc đã tiêu diệt sáu nước, nhưng kẻ sĩ sáu nước, không

muốn phối hợp với Tần quốc, chứ đừng nói là sẽ giúp Tần quốc thống trị

địa phương.



Nhâm Hiêu mang theo ba mươi Thiết ưng duệ sĩ từ

Hàm Dương đến đây, vẫn cảm thấy không thể đủ để sử dụng, bởi vì trong

tay y không có quan văn, điều này cũng khiến cho chính lệnh của Tần quốc rất khó được mở rộng. Không còn cách nào khác, mà bản thân quan văn Tần quốc lại càng thiếu, mà Tần luật nghiêm khắc, có sư hạn chế đối với

việc tuyển chọn quan viên. Với tình huống thiếu người như thế, không chỉ có tại Bái, mà ở các nơi khác đều vậy.



Nhâm Hiêu cũng có chủ trương của y. Cái gọi là thời kỳ phi thường, dùng thủ đoạn phi thường.

Nhâm Hiêu dùng thời gian mười ngày từ huyện Bái lựa chọn ra quan viên

huyện nha.



Đây không phải là ngươi có muốn hay không.



Triều đình mộ binh, nếu ngươi dám không tuân thì lập tức sẽ xử phạt.

Sáu nước đã bị diệt vong, ngươi nên hiệu lực cho Tần quốc, chẳng lẽ

ngươi lại có lòng muốn phản?



Một cái mũ từ trên trời chụp xuống đầu, bất kể địa vị ngươi là ai, cũng không được làm trái lệnh.



Tiêu Hà chính là bị như vậy, y ở huyện Bái cũng có danh tiếng, nhưng

cũng là người dầu tiên mà Nhâm Hiêu chọn dùng đảm nhiệm Trưởng lại trong phủ nha. Chỉ là chức quan Trưởng lại này lại không được Hàm Dương thừa

nhận, mà là do Nhâm Hiêu chiêu mộ mà có.



Mặc dù Tiêu Hà không muốn nhưng cũng đành phải tuân theo. Y từng nói với đám người Thẩm Thực Kỳ, Nhâm Hiêu này tuyệt đối là chủ nhân giết người không chớp mắt. Một

di tộc Sở quốc cường mạnh ở thành nam huyện Bái cũng bởi vì không muốn

phục vụ mà bị Nhâm Hiêu giết chết tại chỗ.



Ý tứ này vô cùng đơn giản dễ hiểu: Hiệu lực cho ta, hoặc là chết...Hai con đường, các ngươi tự lựa chọn đi.



Người Sở cương liệt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, không dám tiếp

tục đối chọi lại với Nhâm Hiêu nữa, chỉ một thời gian, bọn họ đã lựa

chọn khuất phục.



Lúc Lưu Khám nghe được tin tức này, đã càng khẳng định: Nhâm Hiêu tới Bái chính là có mưu đồ khác!



Sự thực là, Nhâm Hiêu mới đến huyện Bái được năm ngày, thời tiết trở

nên vô cùng nóng bức. Năm ngoái lượng mưa dồi dào, nhưng năm nay lượng

mưa dường như thiếu rất nhiều, nhưng tương đối mà nói, thời tiết như này còn tốt hơn gấp trăm lần ở hậu thế rồi.



Trời xanh, mây trắng...



Nước sông trong vắt chảy xuôi, cây cối xanh tươi tốt.



Thẩm Thực Kỳ từ bên ngoài chạy vào, đi thẳng vào nhà bếp, vừa đi vừa gọi:
Không sợ ngươi không ra

chiêu, chỉ sợ ngươi bất động thôi. Chỉ cần ngươi ra chiêu, vậy thì ta có phương pháp để đối phó rồi...



Lưu Khám thoải mái nói với Khám phu nhân:



- Mẹ đừng lo lắng. Thiên hạ hiện nay đều là thiên hạ của Tần Vương,

chúng ta chạy đi đâu được chứ? Nếu tân huyện trưởng đã làm như vậy, thì

chắc chắn là phụng mệnh của Tần Vương, nếu kháng cự, chỉ sợ số mệnh của

mẹ con ta sẽ không có chốn dung thân trong thiên hạ này thôi. Hơn nữa,

xưa nay Tần quốc có chế độ quân công tước, nếu con có thể lập được huân

công gì đó, nói không chừng sau này mẹ con ta không còn phải lo lắng bị

ép buộc lao dịch nữa. Cũng là một cơ hội.



Khám phu nhân cũng

là nhất thời hoảng sợ, sao bà không biết, nếu bỏ đi, ngày sau chính là

những tháng ngày lo lắng hãi hùng rồi.



Bà cũng biết Tần pháp

nghiêm khắc, nếu như không có hộ tịch, một khi bị bắt thì tội càng thêm

nặng. Chỉ là vừa nghĩ đến việc Lưu Khám nghe theo lệnh triệu tập, nếu

nhỡ gặp phải nguy hiểm thì sao, lập tức nước mắt tuôn rơi, trong lòng

như bị khối đá đè nặng.



- Mẹ, mẹ đừng vậy mà!



Lưu Khám tiến lên ôm bà vào lòng, sau đó khoe bắp tay ra:



- Mẹ xem này, con khỏe lắm không nguy hiểm gì đâu. Nếu lập được công lao, cuộc sống sau này của mẹ con ta sẽ tốt lên.



Hơn nữa Thẩm Thực đại ca và Vô Thương đại ca cũng đi cùng con, đến lúc

đó chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không xảy ra việc gì đâu...Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc mình.



Lưu

Khám khuyên bảo mãi, Khám phu nhân dần dần bình tĩnh trở lại, cùng con

trai thu dọn củi đốt, sau đó nâng lên vai Lưu Khám, hai mẹ con cùng đạp

ánh tà dương quay về nhà.



Ba ngày sau...Ba ngày sau sẽ như nào?



Trong lòng Lưu Khám cũng đầy chờ mong, bất kể thế nào, nếu đã tới thời

đại này thì cũng nên làm gì đó. Có lẽ, lần mộ binh này chính là sự bắt

đầu dung hợp giữa hắn và thời đại này. Về phần kết quả cuối cùng...



Ai cần quan tâm chứ!