Hình Đồ
Chương 181 : Diễn võ (6)
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
Lữ Thích Chi vẫy cờ lần nữa.
Khinh binh hàng đầu bỗng nhiên vứt bỏ binh khí trong tay, hai tay nhấc
kẻ cầm đầu, điên cuồng đẩy về phía trước. Khinh binh hàng thứ hai lại
không ngừng dùng giáo mác dài để đâm giết đối thủ, dồn kỵ quân của Mông
Tật không thể không lùi về phía sau. Nhưng đến lúc này, trận hình đã tán loạn.
- Xuất kích, toàn thể xuất kích!
Mông Khắc không khỏi hoang mang, vội vàng chỉ huy trung quân xuất chiến.
Nhưng không chờ trung quân của Mông Khắc bắt đầu xuất kích, cờ lệnh của Lữ Thích Chi đong đưa bốn phía, Quán Anh lập tức hét to:
- Xuất kích!
Kỵ quân tự giác xếp thành hai đội. Từ bốn phía tiến tấn công về phía sườn đối phương.
Cùng là kỵ xạ nhưng rất rõ ràng kỵ quân của Lưu Khám không cần dựa vào
lực xung kích của trợ kỵ quân, mà ở xung quanh bắn giết quân sĩ hổ khúc. Kỵ quân của Mông Tật sau khi mất đi không gian, về cơ bản chẳng khác gì mất đi sức chiến đấu.
Lưu Khám lặng lẽ nhìn sự thay đổi của thế trận, thở phào như trút được
gánh nặng. Đối với thế trận, Lưu Khám ít nhiều cũng đã hiểu được một
chút. Nhưng muốn dùng thế trận bình thường để giải quyết hổ khúc là
không thể được. Sau khi suy xét một thời gian dài, Lưu Khám cuối cùng
cũng đã nghĩ ra một cách. Cách này. Vốn bắt nguồn từ cuộc nói chuyện
giữa hắn và cha trong kí ức của kiếp trước.
Cha ở kiếp trước của Lưu Khám là một quân nhân, bây giờ là bộ đội dã
chiến, sau đó vì bị thương nên chuyển làm quan văn, nhậm chức ở một
trường quân sự.
Xuất phát từ sự say mê với Tam Quốc diễn nghĩa, lúc rảnh rỗi không có
việc gì làm, cha của Lưu Khám thường đem các chiến dịch trong Tam Quốc
diễn nghĩa ra vẽ bản đồ mô phỏng. Trong đó có một trận, là trận quyết
chiến bình nguyên giữa Viên Thiệu và Công Tôn Toán, có thể gọi là trận
kinh điển vũ khí tầm xa và trường binh phá giải kỵ quân. Hai bên binh
lực tương đương, Viên Thiệu lấy bộ quân làm chủ, đối mặt với sự xung
Vương Ly không kìm được vui mừng ra mặt, chắp tay nói:
- Xin thượng tướng quân yên tâm, Ly tuyệt đối không hổ thẹn với sứ mệnh!
Ba người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ vọng ra từ trong thao trường:
- Lưu Khám, ngươi giở trò xảo quyệt, ta không phục, ngươi có dám đấu với ta một trận không?
Sắc mặt của Mông Điềm bỗng nhiên trở nên u ám. Quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy Mông Tật đang dưới sự tấn công liên thủ của hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ, đã không còn lực đánh trả nữa rồi!
Còn sở bộ của Mông Khắc, trong tình cảnh này mà nói, toàn quân đã bị
tiêu diệt. Mông Tật hung dữ ném binh khí trong tay, chỉ vào Lưu Khám,
kêu gào đầy phẫn nộ.
- Tên nghiệt tử này, lại muốn khinh suất phải không?
Mông Tật thua, Mông Điềm sẽ không tức giận. Thắng bại là chuyện bình
thường của binh gia, trên đời này căn bản không tồn tại vị tướng quân
nào thắng mãi được. Thua rồi, nhận được bài học, lần sau cố gắng sửa
chữa là được. Thế nhưng chuyện Mông Điềm ghét nhất, bực mình nhất là,
người rõ ràng đã thua rồi, nhưng lại không chịu nhận thua. Khóc lóc om
sòm ăn vạ? Còn ra cái thể thống gì? Sắc mặt Mông Điềm tái nhợt, lão đứng dậy nghiêm nghị nói:
- Người đâu, bắt Mông Tật đến đây cho ta!
- Thượng tướng quân!
Vương Ly và Thiệu Bình đều nhìn ra, Mông Điềm đã phẫn nộ thật sự rồi,
liền có ý định cầu tình, nhưng chưa đợi hai người lên tiếng, đã nghe
Mông Điềm nói:
- Hai vị không cần phải nói thay cho nó, trên đời này, đại trượng phu
cần có là quang minh lỗi lạc. Thua trận không sợ, thế nhưng thua trong
việc làm người, thì không thể nào tha thứ được. Nếu như không cho nó bài học, nó sẽ không nhớ.