Hình Đồ

Chương 182 : Nguyện làm đầy tớ cho Quân hầu

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Trong khoảnh khắc Mông Tật hét lên, Mông Khắc biết là hỏng rồi.



Lão gia tính cách như thế nào, y cũng đã hiểu tương đối… Không sai,

chiến pháp lần này của Lưu Khám đích thực không theo quy tắc thông

thường, nhưng người ta lựa chọn phương thức chiến đấu đường đường chính

chính giành thắng lợi, sao có thể nói là người ta giở trò được?



Huynh trưởng nhà mình đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi! Thua thì thua rồi,

sau này thắng lại là được, làm thế này còn ra thể thống gì?



Quả nhiên, trên điểm tướng đài cờ lệnh phấp phới, tuyên bố kết quả thắng thua của trận bình nguyên, Lưu Khám thắng, Mộng Tật thua…



Hơn mười giáp sĩ chạy như bay từ trên điểm tướng đài xuống, sau khi lao

đến thao trường, nhảy xuống ngựa bên cạnh Mông Tật, không nói lời nào,

lấy dây thừng trói chặt y lại.



- Đại công tử, đừng làm khó bọn ta, Thượng tướng quân có lệnh, ngài đừng có làm loạn nữa!



Lúc này, Mông Tật dường như đã tỉnh táo một chút, không dám tiếp tục xấc xược nữa, theo chân giáp sĩ đi đến đài điểm tướng.



Còn bên kia, Lưu Khám cũng lên ngựa đi về phía điểm tướng đài. Cũng

không phải hắn muốn nhìn thấy trò cười của Mông Tật, mà là sau khi đại

chiến, cần phải hoàn lại hổ phù, đợi thông báo vòng sau. Những người xem trận ở xung quanh, ánh mắt nhìn Lưu Khám, cũng không còn lạnh nhạt nữa

rồi. Thói đời là vậy, ngươi có tài năng thực sự, mọi người tự nhiên sẽ

phục ngươi.



Trong quân đội Lão Tần nhân, những hành động lén lút đi đường ngang ngõ

tắt thường không nhiều. Bất kể ngươi xuất thân thế nào? Bất luận ngươi

gia cảnh thế nào… Thắng, chính là thắng.



Như biểu hiện của Mông Tật hôm nay, mọi người mặc dù có thể thông cảm

được nỗi buồn phiền của y, nhưng hoàn toàn không tán thành.



- Lưu Khám phụng mệnh giao trả hổ phù!



Dưới điểm tướng đài, Lưu Khám hai tay nâng hổ phù, nói một cách cung kính.



Bên cạnh, Mông Tật quỳ trên đất, bị dây thừng trói chặt, bên cạnh còn có hơn mười giáp sĩ coi giữ.



Vương Ly cũng đã toại nguyện nên cũng chẳng đứng ra nói lời nào. Hơn nữa còn có một Mông Điềm ở bên trong, thật sự không đến lượt lão nói.


- Mông Tật đồng ý đấu với Lưu quân hầu một trận!



Mông Tật đã nghe ra rồi, lão gia đã thật sự tức giận. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của y, nếu như không đồng ý, chỉ sợ sẽ lập tức bị đuổi ra

khỏi nhà, ra khỏi Vĩnh Chính Nguyên. Với người bình thường mà nói, không tham gia quân ngũ có lẽ là một chuyện tốt. Nhưng đối với đứa con nhà

tướng như Mông Tật, nếu như không tham gia quân ngũ, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi doanh quân, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu trước mặt

người khác.



- Nếu đã như vậy, các người các ngươi đi chuẩn bị, đợi thao diễn vòng hai kết thúc, sẽ tiến hành giao đấu.



Sức chiến đấu của Lưu Khám rốt cục như thế nào, trong Vĩnh Chính Nguyên này, những người biết chỉ đếm trong đầu ngón tay.



Quán Anh biết, Trần Đạo Tử biết, Lữ Thích Chi biết… Ngoài ra, cũng chỉ

có Phàn Khoái, Nhậm Ngao rõ, Thiệu Bình cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi.



Nghe nói đấu tướng, bọn Quán Anh đều không nhịn được cười.



Lữ Thích Chi đem ra một cái đĩa, vô cùng hung hăng:



- Nào, nào, nào, lại đây xem, Khám ca giành thắng lợi trong vòng mười

chiêu, đặt vào đây… Giành thắng lợi trong vòng hai mươi hiệp, đặt vào

đây… Bên đây là trong vòng ba mươi hiệp, nhanh nhanh đặt vào đây. Mau

đặt vào đây!



Phùng Kính ngẩn người, đám người này quá kiêu ngạo rồi!



- Chỗ này thì sao?



Phùng Kính nhìn thấy bảng đồng mà Lữ Thích Chi vẽ ra, chỉ vào chỗ còn trống ở giữa, nói:



- Là đặt cược Mông Tật thắng à?



Dù Phùng Kính là Quân hầu, Lữ Thích Chi lại không hề để ý đến cái chức

vị đó. Ở sòng bạc không có to nhỏ, Lữ Thích Chi khinh khỉnh:



- Đây là đặt cược cho Khám ca thắng trong vòng ba hiệp, ta đặt Khám ca

nội trong ba hiệp sẽ giành thắng lợi… Nhanh tay đặt cược, nhanh tay đặt

cược, chậm là không kịp đâu!