Hình Đồ

Chương 187 : Lão bi doanh (4)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Như vậy, Đầu Man Thiền Vu, người đang giữ chức thủ lĩnh Hung Nô, cũng

biết sức chiến đấu của Đại Tần dũng mãnh đến mức nào, nên nhất quyết

chưa hành động, chờ đợi thời cơ, cho quân Đại Tần một đòn chí mạng. Đầu Man Thiền Vu có thể nhẫn nại, nhưng không có nghĩa thuộc hạ của lão

đồng ý nhẫn nại. Loan Đề Tà Hàn này là một trong số đó.



Hàng năm đả thảo cốc, gã không coi người bảy nước vào mắt. Vì vậy mặc dù Đầu

Man Thiền Vu có lệnh không manh động, nhưng hôm nay Tà Hàn uống hơi

nhiều rượu, bị bạn bè chọc tức đã đem hơn hai nghìn người bản bộ đến

tàn sát Phú Bình. Gã cần dạy cho quân Tần một bài học, tiện thể nói với Đầu Man Thiền Vu, quân Tần không hề đáng sợ.



Nhìn huyện Phú

Bình bị thiêu đốt, Tà Hàn cười điên cuồng không ngớt. Không đếm xỉa đến sự ngăn cản của mưu sĩ bên cạnh, gã rút mâu dài ra, hét lớn:



- Các

huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết quân Lão Tần, cướp phụ nữ của

chúng đi, đem trâu bò của chúng đi. Một tên cũng không được để sót, một tên cũng không được, san bằng huyện Phú Bình cho ta.



Phía sau

Tà Hàn có bảy tám trăm kỵ binh Hung Nô. Nghe thấy tiếng sói rú, bọn

chúng theo Tà Hàn xông vào thành Phú Bình. Còn người Hung Nô già lại

giữ tên tùy tùng dưới trướng không cho tiến lên.



- Lão đại nhân, sao không xông vào?



- Chúng ta ở ngoài này xem thế nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể tiếp ứng.



Lão vỗ vỗ cái bao đựng tên trên người, trong lòng bất an, ghìm ngựa đứng ở vị trí cũ, không hề động đậy...



Lúc này, quân Tần bên cạnh Nam Vinh càng ngày càng ít, mười mấy người vây tụ lại một chỗ, đứng ở đầu đường chính, liều mạng ngăn chặn sự xung

kích của quân Hung Nô. Tà Hàn dẫn đầu quân xông vào, hông dưới chiến mã nhanh như cuồng phong. Lúc lướt qua bên cạnh một tên quân Tần, y giơ

tay đâm vào người tên quân Tần đó một mâu.


Tà Hàn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.



Ít nhất lần này Mông Tật cũng chặt gãy hai cái xương sườn của gã. Nam

Vinh vừa đúng lúc đứng bên cạnh, nhấc gươm sắt định giết Tà Hàn. Chỉ

nghe thấy Lưu Khám hét lớn:



- Tha cho hắn một mạng sống, ta còn cần!



- Tha cho cái mạng chó của ngươi!



Nam Vinh nhấc chân, hung dữ đạp vào mặt Tà Hàn ngất đi.



Hai gã quân Tần xông đến, kéo Tà Hàn đi. Những tên Hung Nô còn lại không kìm được hoảng hốt lo sợ:



- Xin hãy trị thương cho Vương Tử chúng ta, xin tha cho Vương Tử!



Ồ, còn là một Vương tử cơ đấy!



Lưu Khám chỉ nhìn thấy cái đầu sói đính bên lưng Tà Hàn, biết gã có thân

phận không thấp, không ngờ còn là một vương tử. Vậy lại càng không thể

tha... Nghĩ đến đây, Xích kỳ khiên đồng vung lên càng mạnh, sau khi xông lên hơn mười bước, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, xông lên đánh cho

những tên Hung Nô liên tục lùi về phía sau:



- Lão Tần nhân, theo ta giết hết bọn chúng, không bỏ sót một tên.



Đúng lúc này, cửa bắc bỗng nhiên đại loạn. Quán Anh thống lĩnh kỵ quân lách qua thành, xuất hiện sau lưng người Hung Nô.



Y vung cái kích, lớn tiếng hô:



- Quán Anh Tuy Dương ở đây, những tên Hồ mọi rợ... hãy để mạng lại!