Hình Đồ

Chương 188 : Lão bi doanh (5)

Ngày đăng: 01:38 20/04/20


Từng thi thể quân Tần được xếp trên đống củi.



Sông Hoàng Hà cuồn

cuộn gào thét, như đang hát lên bài ca đưa tiễn những hồn thiêng còn

chưa đi xa. Gió phần phật, hất những cờ quạt tung bay.



“Khi viết vô y, dữ tử đồng bào.



Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.



Dữ tử đồng thù!



Khi viết vô y, dữ tử đồng trạch.



Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.



Dữ tử giai tác.



Khởi viết vô y, dữ tử đồng thường.



Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.



Dữ tử giai hành!



(Bài Vô y trong Kinh Thi – Tần Phong)



Một bài quân ca Lão Tần truyền lại từ hai trăm năm, vang vọng trong không

trung. Nam Vinh Tú đem theo quân Lão Tần may mắn sống sót đưa tiễn người quá cố.



Mặc dù là giáp sĩ của Lam Điền, Lưu Khám cũng đang khẽ ngâm nga.



Trong tiếng hát đó có nỗi bi thương vô tận, sự tưởng nhớ vô tận. Đám người

Quán Anh đứng ở bên nghe thấy, cũng không kìm nổi xúc động.



- Ta hình như hiểu rồi!



Quán Anh nói thì thầm, đôi tay bất giác nắm thành nắm đấm.



Nhâm Ngao hỏi:



- Ngươi hiểu cái gì?



- Ta hiểu được, vì sao sáu nước Sơn Đông lại bại bởi Lão Tần nhân. Không

phải bọn họ nón giáp cứng chắc, không phải bọn họ giáo mâu sắc bén, mà

là vì tâm huyết khắc trong xương cốt của những Lão Tần nhân này. Có lẽ

bọn họ không có tri thức hiểu lễ nghĩa như người sáu nước, có lẽ bọn họ

không tao nhã lịch thiệp như người sáu nước, nhưng họ có tâm huyết, có

khí khái dũng cảm không sợ chết... Sáu nước bại dưới tay Lão Tần, bại

không hề oan uổng.


Đúng như Nam Vinh Tú nói, địa hình của đồi Bạch Thổ này quả thực vô cùng

hiểm yếu. Một bên là sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy xiết, bên kia là khe

rãnh, vách núi cao hơn mười trượng. Nói một cách chính xác, đây là một

vùng sông nước, tới gần bờ sông, có cỏ tranh màu trắng đang lay động

trong gió.



Tường thành trên đồi Bạch Thổ đã đổ nát tan hoang kinh khủng, có vài chỗ đá sụp xuống.



Lưu Khám leo lên chỗ cổng đã bị sụp phân nửa, đưa mắt nhìn xa xa về phía

bắc, lòng chảo chỉ dài hai ba dặm, rất khó phục kích ở chỗ này.



Phía bắc lòng chảo, chính là vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, địa thế bằng phẳng, lại càng không thấy chỗ nào có thể mai phục được.



- Chặn đánh ở chỗ này cũng là một sự lựa chọn không tồi.



Lưu Khám nói, quay đầu nhìn về phía nam, chau mày, thở nhè nhẹ.



Ở đây đúng là một chỗ tốt để chặn đánh quân Hung Nô!



Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi chặn đánh xong, làm thế nào để rút khỏi đồi Bạch

Thổ, phía nam đồi Bạch Thổ, đều là vùng đồng bằng rộng lớn.



Không hề cho rằng, nếu như không thể tìm cách thoát khỏi sự truy kích của

quân Hung Nô, vậy thì binh Lão Tần chặn đánh quân Hung Nô ở đây, cơ bản

là rơi vào chỗ chết. Sông Hoàng Hà cuồn cuộn, là một rãnh trời không có

cách nào vượt qua. Thế nhưng bình nguyên do phù sa bồi đắp mà thành lại

thích hợp nhất với tác chiến kỵ quân.



Lưu Khám nheo nheo mắt, lặng lẽ quan sát địa hình xung quanh.



- Tú quân hầu, phiền ngươi ngay lập tức quay về Phú Bình, điều động sở bộ của Phàn Khoái, cùng với xa binh của Nhâm Ngao, xuất phát suốt đêm.



- Quân hầu, ngài định...



Lưu Khám hít một hơi sâu:



- Không cần nói nữa, ta đã quyết rồi, chặn đánh quân tiên phong của Hung

Nô ở đây. Nhớ rõ. Điều động tất cả chiến mã trong thành Phú Bình đến

đây. Tuyệt đối không thể để quân Hung Nô dễ dàng phá bỏ chỗ này, nếu

không tường thành Phú Bình không chống đỡ được bao lâu.



Lưu Khám vừa nói vừa đập nhẹ nhẹ lên lỗ châu mai, đưa mắt nhìn về phía Bắc, trong lòng cười gượng một tiếng:



- Có thể chống đỡ được bảy ngày hay không, chỉ chờ vào đồi Bạch Thổ này, có thể giữ chân được bao ngày.



Nghĩ đến đây, hắn lớn tiếng quát:



- Người đâu, đem chiến kỳ của Lão Bi doanh cắm ở trên cổng cho ta!