Hình Đồ

Chương 193 : Diệu kế

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Trong dòng chảy mênh mông của lịch sử, trận chiến đồi Bạch Thổ chỉ là một chiến dịch nhỏ căn bản không ghi chép trong lịch sử.



Thế nhưng, trên lịch sử phát triển lính đánh bộ, cũng là một sự kiện

quan trọng. Bộ binh sử dụng trường đao và cung nỏ, dựa vào địa hình

hiểm trở mấy lần đánh bại kỵ binh dân tộc Hung Nô, như vậy phải hai,

ba trăm năm sau mới có loại chiến thuật này, nhưng hiện tại đã xuất

hiện.



Nếu như nói, thời điểm Vĩnh Chính Nguyên Lưu Khám và

Mông Điềm giao phong, loại chiến thuật này chỉ là hình thức sơ khai,

như vậy trận chiến đồi Bạch Thổ, chiến thuật trường binh đã hoàn

thiện. Dù sao, sử dụng đao thương thật chém giết và khái niệm luyện

tập võ nghệ khác nhau một trời một vực.



Bắt đầu từ giờ hợi, tới cuối giờ Dậu, Lưu Khám lợi dụng địa hình hiểm trở kết hợp với

chiến thuật trường binh, trải qua ba canh giờ ác chiến, hoàn toàn đánh tan quân Hung Nô. Ba nghìn quân Hung Nô, trên chiến trường bị giết

hơn một phần ba, có mấy trăm tên bị bắt, những tên còn lại chạy toán

loạn. Trước khi màn đêm buông xuống, thi thể chất đầy trên đồi Bạch

Thổ, máu tươi nhuộm đất đen biến thành màu hồng.



Phụ trách quét dọn chiến trường là thanh niên trai tráng được điều động từ Phú Bình tới.



Một đống tằn thi, khiến vô số người không ngừng nôn mửa, thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.



Trên đồi Bạch Thổ, Lữ Thích Chi ngưỡng mộ nhìn tướng lĩnh ngồi hai bên sườn núi, đồng thời liên tục nhỏ giọng nói thầm.



Lão quán, không phải vì giết một Tả Cốt Đô Hầu, tới mức tin tức lan truyền khắp thế giới đấy chứ?



Còn gã Đồ Tử chết tiệt kia, giết người thì giết, ngươi còn xách theo mười mấy cái đầu người bên người, không sợ hù dọa người khác kinh

hoàng sao? Quả thực là người điên!



Lúc này, hai đối tượng bị chửi bới kia, đang ngồi trong quân trướng chén qua chén lại.



Phàn Khoái cười đến mức đôi mắt biến thành một cái khe, lớn tiếng nói:



- Lão Quán, có thấy không, lão tử ngày hôm nay giết mười một giáp sĩ. Ngươi tính cho ta, muốn đổi thành quân công, ta có thể đạt được tước

vị gì? Mười một giáp sĩ, đúng chuẩn mười một giáp sĩ.



Quán Anh không để ý, cười nhạt nói:



- Chỉ giết một chút tiểu lâu la cũng coi là bản lĩnh? Lão tử hôm nay một mũi tiễn bắn chết chủ tướng bọn chúng, ít nhất cũng đạt được hai quân công tước. Không như ngươi, cả ngày chém giết, tất thảy thu thập được mười tên Phu Trưởng, chỉ có một gã Bách Phu Trưởng, quân công sao có thể sánh bằng ta?



Dựa theo quy định quân đội Hung Nô,

dưới Thiền Vu có bốn Tả Hiền Vương, mà dưới bốn Tả Hiền Vương, còn có

Tả Hữu Đại Tướng, Tả Hữu Đại Đô Úy, Tả Hữu Đại Đương Hộ và hàng loạt

Tả Hữu Cốt Đô Hầu. Cốt Đô Hầu, trên cơ bản tương đương với Tướng Quân trong chế độ triều Tần.



Khuôn mặt đen của Phàn Khoái vừa giật giật vài cái, trong lòng liền thầm mắng một tiếng: Vận khí cứt chó!



Lúc này, Lưu Khám và Nam Vinh Tú trấn án sĩ tốt xong, từ ngoài quân trướng đi tới.



Đám người Quán Anh lập tức đứng lên, chắp tay thi lễ đối với Lưu Khám.



Lưu Khám gật gật đầu, ngồi xuống vị trí chủ tướng:


thi thể người chết, linh hồn người chết mới có thể mat mẻ.



Sau đó, y ra lệnh cho đại quân tới gần sông Hoàng Hà, hạ trại trong đáy cốc.



Doanh địa mấy vạn nhân mã, có thể nói là che trời lấp đất. Lưu Khám

dẫn theo hai người Phàn Khoái và Quán Anh leo lên lầu thành, đưa mắt

nhìn người Hung Nô dưới chân núi.



- Phù. . .



Lữ Thích Chi không kiềm chế được hít sâu một ngụm khí lạnh:



- Nhiều người Hung Nô như vậy, chúng ta sao có thể ngăn cản được?



Lưu Khám quay đầu trừng mắt liếc nhìn y:



- Tiểu Trư, ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ phán ngươi tội danh làm dao động lòng quân, lập tức xử trảm ngươi.



Lữ Thích Chi le lưỡi, không dám nói thêm gì nữa.



Quán Anh vỗ vỗ đầu y:



- Quân Hầu, Tiểu Trư không nên nói lời này, thế nhưng nếu như bọn

chúng thực sự muốn công kích, e là khó ngăn cản được ba ngày.



Lưu Khám không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn người Hung Nô hạ trại.



Phải nói, Tả Hiền Vương này thực sự có chút bản lĩnh, thiết lập doanh trại rất có kết cấu. Dựa vào trận thế người Hung Nô để nhìn nhận,

chính là dự định hừng đông sẽ phát động cường công đối với đồi Bạch

Thổ. Năm vạn người. . .Bên cạnh chính mình lại chỉ có năm trăm sĩ tốt.



Trong lòng Lưu Khám cũng không biết nên làm thế nào.



Đại quân Hung Nô cường công, chỉ dựa vào đồi Bạch Thổ được tu sửa qua loa, thực sự có thể chống đối lại đại quân Hung Nô sao?



Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn trời cao.



Lại thấy tầng mây rất nồng đậm, che khuất trăng sáng. Quân kỳ Lão Bi Doanh buông xuống, lúc này hắn đột nhiên giật mình, quân kỳ nối tiếp nhau tung bay phấp phới, lướt qua mặt Lưu Khám. Ha ha, thực sự là

nguyệt hung tinh nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên.



Khoan đã!



Trong đầu Lưu Khám đột nhiên lóe lên tia sáng thần kỳ.



Hắn vịn tay vào lỗ châu mai, nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát doanh trại người Hung Nô trong khe sâu, trên mặt đột nhiên nhếch lên tia cười kỳ dị.



- Vì sao Quân Hầu cười?



- Khà khà, không có gì, ta chỉ nghĩ tới một chuyện cổ mà thôi.



Lưu Khám nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm trơn truột, lại nói:



- La tiên sinh, cần phải cảm tạ tiên sinh một phen mới được.