Hình Đồ
Chương 194 : Hỏa thiêu đồi Bạch Thổ
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Đồ Kỳ, trong câu nói Hung Nô có hàm nghĩa chính trực, trung nghĩa.
Nhưng, chính trực cũng được mà trung nghĩa cũng được, chẳng có chút nào liên quan đến Loan Đề Đồ Kỳ. Sinh ra muộn hơn Loan Đề Đầu Man hai năm,
chỉ có thể làm một Tả Hiền Vương. Theo lý mà nói, Tả Hiền Vương này
thông thường đều là người kế tục của Thiền Vu mới có thể đảm nhận, nhưng lúc đó lúc Đầu Man đăng ngôi Thiền Vu, vẫn chưa có con trai nối dõi,
đành để cho Đồ Kỳ tạm thời đảm nhiệm. Cho nên trong lòng Đồ Kỳ trước nay luôn luôn tồn tại một ý nghĩ.
Hiện nay, Đầu Man có mười sáu đứa con trai, đã lờ mờ lộ ra ý muốn thay đổi Tả Hiền Vương.
Sở dĩ vẫn chưa động đến lão, là vì đại quân trong tay Đồ Kỳ và người
Nguyệt Thị ở phía sau. Đồ Kỳ hiểu rất rõ, không chỉ là Đầu Man nhìn chăm chăm vào lão, cả ba người còn lại trong Tứ Giáp đều nhìn chằm chằm vào
lão. Tà Hàn không chỉ là sợi dây gắn bó giữa lão với người Nguyệt Thị,
mà còn liên quan đến thể diện của lão. Cho dù là Đồ Kỳ không sủng ái Tà
Hàn, cũng không thể không xuất binh ứng cứu, nếu không sẽ bị người khác
đàm tiếu.
Những dây dưa lằng nhằng đó, tuyệt đối không phải một câu nói mà nói rõ ràng được.
Sau khi thiêu cháy thi thể binh sĩ sở thuộc Bồ Nô, trong lòng Bồ Kỳ rất không thoải mái.
Lão ngồi một mình trong lều trại uống rượu sầu.
Vốn cho rằng đất Phú Bình nhỏ bé này, thậm chí không cần đến lão ra
tay, dựa vào ba nghìn kỵ binh Bồ Nô là có thể đánh chiếm dễ như bẻ cành
khô.
Nào biết đến bóng dáng của tường thành Phú Bình còn chưa thấy, Bồ Nô đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bọn Tần mọi rợ có người tài ư?
Đồ Kỳ không ngông cuồng như quân Bồ Nô, sau khi nghe miêu tả tỉ mỉ về
bại quân, sau khi đến thung lũng, lão dứt khoát vượt lên trước, đóng
quân ở đó, để tránh đối phương lại dùng quỷ kế gì nữa. Đồng thời, lão
cũng không lập tức hạ lệnh tấn công mà tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục.
Trên đồi Bạch Thổ có bao nhiêu quân Tần?
Đồ Kỳ đã nghe ngóng rõ ràng, không đến hàng nghìn hàng vạn như đám bại
quân kia nói, chẳng qua cũng chỉ mấy trăm quân Tần, còn lại toàn bộ đều
là dân phu.
Cờ quạt xuất hiện trên vách núi hôm qua cũng là do Lưu Khám lệnh cho dân phu dựng lên.
Trong lúc hoảng loạn, rất khó nhìn xem đối phương rốt cục có bao nhiêu
người. Thế cho nên rất nhiều bại binh đều tưởng rằng số lượng quân Tần
ít nhất cũng đến hai ba nghìn.
Mà cũng cứ coi như có người nhìn ra mánh khóe này, cũng sẽ không nói thẳng ra.
Dù sao thì mấy nghìn quân mà bị mấy trăm quân đánh bại, nói ra cũng
Không quay trở lại đồi Bạch Thổ, ngược lại thống lĩnh một trăm năm mươi quân tinh nhuệ, xông đến đại doanh Hung Nô. Tên binh sĩ coi giữ cửa
doanh đang trong lúc hoảng loạn, cầm vũ khí xông lên phía trước. Thấy
Lưu Khám không nói lời nào, tiến lên phía trước, chiếc khiên lớn đưa ra
ngoài, kêu leng keng không dứt, mấy thanh Hồ đao lao nhanh ra ngoài. Ba
bộ (một đơn vị đo độ dài, một bộ bằng năm thước) dưới chân rung chuyển,
người bỗng lắc lư, xích kỳ đem theo một luồng sáng lướt qua. Tiếng răng
rắc liên tiếp vang lên nhẹ nhàng, theo màu máu đổ sập xuống, ba tên binh Hung Nô, bị chặt đứt ngang lưng.
Đồ Kỳ thống lĩnh các Thiên Phu Trường xông ra khỏi đại trướng, chỉ thấy quân doanh đã biến thành một biển lửa.
- Địch tập kích, là địch tập kích!
Đồ Kỳ hét lên nghiêm nghị. Còn Thi Trục hầu càng mắt tròn mắt dẹt, rút
thanh Hồ đao liên tiếp chém bốn năm tên binh sĩ Hung Nô đang như ruồi
không đầu chạy thục mạng về bốn phía.
- Nghênh chiến cho ta, nghênh chiến!
Vừa nói, lão đoạt lấy một con chiến mã, sau khi xoay người lên ngựa, liền xông về phía tiền quân.
- Không được hoảng loạn, theo ta nghênh chiến, ứng chiến!
Thi Trục Hầu hét lên giọng khàn khàn, tổ chức thành một tốp binh mã Hung Nô.
Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vọng lại tiếng gầm vang như tiếng một con thú khổng lồ:
- Bọn Hồ mọi rợ kia, đừng có ngông cuồng, Lưu Khám ở đây, hãy nếm mùi cờ của ta!
Từ đám loạn quân xông ra một tên to lớn vạm vỡ như một con gấu thần.
Áo giáp da tê giác cái trên người đã dính đầy máu tươi, một tay cầm đại khiên, một tay giơ xích kỳ, sải bước đến trước mặt Thi Trục Hầu.
Tên người Hán này giống hệt như thần chết bước ra từ địa ngục, những nơi hắn đi qua, đều là chết chóc.
Thi Trục Hầu đầu tiên là ngẩn người ra, sau giơ đồng lên hét lớn:
- Tên Tần mọi rợ kia mau cút đi, lĩnh của ta một nhát!
Con chiến mã hí vang một tiếng, định nhào về phía Lưu Khám. Nhưng hắn bỗng nhiên tăng tốc, đón lấy Thi Trụ Hầu lao đến.
Hai người một ngựa sắp đâm vào nhau ngay tức khắc, Lưu Khám bỗng nhiên
lắc mình một cái, uyển chuyển như mèo, đại khiên đẩy ngang ra ngoài,
“choang” một tiếng, vỡ tan đồng của Thi Trụ Hầu. Cùng lúc đó, dưới chân
hắn lại tăng tốc, xoay tròn một cái, Xích kỳ chuyển động theo, tự
nghiêng về phía dưới hất lên, chỉ nghe thấy tiếng “phù” vang lên nhè
nhẹ, con chiến mã đang lao điên cuồng bắn tung tóe ra một mảng máu, đầu
ngựa to đùng rơi xuống đất.