Hình Đồ

Chương 203 : Mạo Đốn và A Lợi Đê (3)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Mạo Đốn, con nghĩ thế nào?



Mạo Đốn cười nhạt, nhếch môi, lộ ra hàm răng hơi ố vàng:



- Con không nghĩ gì, tất cả nghe theo sự dặn dò của Đại Thiền Vu.



Một con sói cô độc xảo quyệt!



Đầu Man chửi thầm một tiếng trong lòng.



- A Lợi, còn con?



Trong mắt A Lợi có một tia sáng nóng bỏng, nhưng gã sau một hồi trầm ngâm, vẫn cố nén sự thôi thúc tự đề cử:



- Con và ca ca nghĩ giống nhau, nghe theo sự dặn dò của Đại Thiền Vu.



- Cũng được. Ta biết hai huynh đệ còn vô cùng thân thiết.



Như vậy đi... Ta cũng không miễn cưỡng các con... Chúng ta thi một

chút, nếu như ai có thể thắng được Phú Bình, người đó sẽ tiếp nhận Tả

Hiền Vượng. Thế nào?



A Lợi và Mạo Đốn nhìn nhau, vẫn không hề nói.



- Ngoài ra, ta nghe nói tình hình hiện nay của Bắc Địa quận, không

giống như chúng ta tưởng tượng. Binh lực ở đó trống rỗng, đến nỗi lúc

Phú Bình bị tấn công, Đông Lăng Hầu Triệu Bình còn không điều động được

binh mã cứu viện. Các con cũng biết, ta vẫn luôn tìm khe hở của bọn Tần

mọi rợ. Một khi công phá Phú Bình, ta sẽ tập kết đại quân. Huy động binh lực tiến về phía Nam, lúc đó Tả Hiền Vương sẽ là tiên phong.



Cơ thể A Lợi không khỏi run lên.



Tia sáng nồng nhiệt trong mắt gã, cũng không thể che đậy được nữa, không kìm được nắm tay thành nắm đấm.



Ngược lại, Mạo Đột nhíu mày.



- Tin tức của Đại Thiền Vu có đáng tin không?



- Tần mọi rợ đúng là khó đối phó, nhưng người trung nguyên không đoàn

kết. Tin tức này là một người nước Triệu Quốc cũ buôn bán ở Bắc Địa ngẫu nhiên nghe ngóng được. Mấy ngày trước ta buôn bán hàng hóa ở đó, ta

dùng năm mươi dật (đơn vị tiền tệ, bằng hai mươi lượng) để mua lại,

tuyệt đối vô cùng chính xác.



- Người thương nhân nước Triệu cũ kia có đáng tin không?



- Tên kia đã buôn bán với ta bao nhiêu năm, vô cùng đáng tin.



- Vậy còn chờ gì nữa?


- A Lợi, đệ phải đặc biệt cẩn thận. Đồ Kỳ mặc dù vô dụng, nhưng cũng

không phải cái gì cũng sai. Nhưng lần này, lại bị đánh cho thảm hại ở

Phú Bình, thậm chí mất cả mạng... Điều này cho thấy rằng Tần mọi rợ thật sự có người tài.



Đệ gặp chuyện phải thận trọng dè dặt, tâm tư của Đại Thiền Vu... sâu xa lắm!



Nói chung, muốn giúp đỡ gì thì nói với ta. Chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ tận lực giúp, đừng có giẫm vào vết xe đổ của Đồ Kỳ.



- Mạo Đốn ca ca yên tâm, A Lợi không phải là đồ vô dụng như Đồ Kỳ kia, đệ nhất định sẽ cẩn thận.



A Lợi cười lớn, quay người lên ngựa, quất roi ngựa, chạy băng băng.



Nhìn bóng dáng của A Lợi xa dần, Mạo Đốn đứng đó, đứng yên không nhúc nhích.



- Đại Vương tử, lẽ nào ngài thật sự muốn nhường đường cho Nhị Vương tử sao?



Một gã thân tín thấp giọng hỏi:



- Nếu như Nhị Vương tử đánh đến Nghĩa Cừ, vậy thì ngài ấy sẽ danh chính ngôn thuận... Ta không hiểu.



- Đồ vô liêm sỉ, tình cảm giữa huynh đệ ta, cần ngươi chõ mõm vào sao?



Mạo Đốn xoay người lên ngựa, hung hãn đánh cho tên thân tín kia một roi.



Quay đầu ngựa, nhìn doanh địa vương trướng, lại nhìn về phía A Lợi rời đi, bỗng nhiên, Mạo Đốn cười khẩy.



A Lợi huynh đệ, đệ cho rằng Tả Hiền Vương dễ làm như thế sao?



Đánh đến Nghĩa Cừ? Ta lo đệ đến thành tường Nghĩa Cừ cung không nhìn

thấy... Đại Thiền Vu, người đầu tiên định tọa sơn quan hổ đấu, bây giờ

lại muốn đuổi hổ nuốt lang sao? Như thế cũng tốt, vậy chúng ta hãy xem

ai mới là ngư ông!



- Đại Vương tử, bây giờ chúng ta đi đâu?



- Đi chuẩn bị một ít lễ vật... Ồ, đem chiếc áo da cáo đỏ đến đây. Hồ

Lộc Cô, ngươi giúp ta nghe ngóng một chút, Yên Thị dạo này thích đi đâu

săn bắn? Tiện thể giúp ta mua chuộc người bên cạnh Lan Chỉ Yên Thị, nói

ta muốn gặp bà ta.



Hồ Lộc Cô là người nước Yến cũ, vốn họ Cơ, nghe nói còn là một vương tộc. Còn về tên thật, đã không có ai biết.

Mọi người đều quen gọi gã bằng tên Hung Nô bây giờ. Gã giữ chức trợ tá

bên cạnh Mạo Đốn.



Hồ Lộc Cô nhận lời, đem theo người vội vàng rời đi.



Còn Mạo Đốn lại quất roi ngựa đi, trong vương trướng, tiếng sừng trâu kéo dài, không ngừng vang vọng trong không trung.