Hình Đồ
Chương 207 : Thành bị phá (2)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Ta mặc kệ thắng với lợi, ta chỉ muốn biết, sau khi ta chết, ta làm sao đối diện với chất vấn của bọn họ!
Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Lưu Khám méo mó đến đáng sợ.
Đạo lý “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, hắn hiểu rất rõ. Thế nhưng
lúc hắn thật sự đối diện với tình cảnh này, lại không có cách nào tiếp
nhận.
Huống hồ, hắn chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.
Mông Khắc bịt kín miệng Lưu Khám:
- Quân hầu, nói cẩn thận!
- Được rồi, ngươi buông tay ra, ta đã bình tĩnh rồi...
Lưu Khám cũng biết, những lời hắn vừa nói, có chút đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng những lời dồn nén ở trong lòng, nếu như không nói ra, sẽ bực
bội chết mất. Hắn có thể coi thường quân địch đang từng tên từng tên
tiến đến trước mặt hắn, nhưng lại không có cách nào coi thường từng
người bên cạnh mình ngã xuống.
Mấy nghìn người...
Nếu như tính cả hai nghìn người Mông Tật dẫn đến và một nghìn người Mông Khắc dẫn đến, trong thành Phú Bình có gần vạn người.
Tính mạng của gần vạn người, một loáng đã trở thành quân cờ bị bỏ đi.
Mặc dù đã sống ở thời đại này nhiều năm, nhưng Lưu Khám vẫn không cách
nào tiếp nhận sự lãnh đạm này. Theo hắn thấy, hắn bị phản bội, bị Mông
Điềm phản bội, bị đế quốc Đại Tần phản bội.
Lưu Khám dùng hai tay che mặt, xoa bóp thật mạnh.
Lát sau, hắn nhẹ nhàng nói:
- Không có viện quân, chúng ta bây giờ chỉ có dựa vào chính mình. Ta
không có cách nào vứt bỏ bách tính trong thành, bọn họ không đáng
chết... Ta ước tính, Phú Bình chống cự không được mấy ngày nữa. Vừa nãy
Thành Tư Mã nói riêng với ta, đông thành có mấy chỗ tường đã bị lỏng
lẻo. Ta ước tính, mấy chỗ tường thành khác đều có tình hình như vậy.
Điều mà chúng ta cần làm bây giờ là làm thể nào yểm hộ cho bách tính
trong thành rút lui?
huynh, kéo cũng không đi nữa, trực tiếp chạy tới đây.
Lưu Khám cười gật đầu, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt cái bờm mềm mượt.
- Xích Thố, hai ngày này uất ức cho ngươi rồi!
Ngựa Xích Thố rúc rúc cái đầu to đùng vào lòng Lưu Khám, sau khi làm
nũng một hồi, không ngừng hí vang. Chân trước đạp lên mặt đất “cộc,
cộc”, Lưu Khám hiểu ý của Xích Thố, đây là bảo hắn cưỡi lên... Xung
quanh cũng chẳng còn việc gì, Lưu Khám bảo Lữ Thích Chi đem ngựa đến,
giữ người ngựa, sau đó phủ thêm yên ngựa, thắt chặt dây đai, xoay người
lên ngựa. Ngựa Xích Thố hí vang.
Thành Phú Bình không lớn, chỉ có thể chạy bộ quanh tường thành.
Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa Xích Thố, cười ha ha, mặc kệ cho nó nhẹ
nhàng chạy. Ven đường, chốc chốc lại có bách tính chào hỏi hắn, Lưu Khám cũng gật đầu đáp lại.
Đúng chính ngọ, đúng lúc Lưu Khám cưỡi Xích Thố đến tây thành, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất.
Một đoạn tường thành đã đổ sụp ngoài dự tính, khiến cho tường thành phía tây bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng to đùng. Khói bụi mù mịt, ngựa
Xích Thố bị sặc hí vang, liên tục đạp chân lùi về phía sau. Lưu Khám
ngẩn người, ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy người Hung Nô xông vào, hồi
lâu không có phản ứng.
- Địch tập kích, địch tập kích!
Lâu trên tường thành vọng lại tiếng hò hét ầm ĩ.
Lưu Khám lập tức hiểu rồi...
Đường hầm, những tên Hung Nô chết tiệt này, đã đào đường hầm!
Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.
Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về
phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không
lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết,
từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết
vang vọng trên bầu trời Phú Bình.