Hình Đồ

Chương 208 : Khí phách Đại Tần

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.



Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về

phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không

lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết,

từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết

vang vọng trên bầu trời Phú Bình.



“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, kế này quả là vô cùng cao minh!



Mặc dù thành ngữ này bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng kế sách mà A Lợi

sử dụng, hoàn toàn phù hợp với sự tinh túy của kế sách này.



Không tiếc mấy nghìn sinh mạng để thu hút sự chú ý của đám người Lưu Khám.



Đồng thời đào hầm thông qua Phú Bình, khiến cho tường thành vốn đã không kiên cố, trong chớp mắt đã trở thành một đống gạch ngói hoang tàn.



Không những là thủ đoạn độc ác mà còn máu lạnh vô tình?



Lưu Khám lúc này đã không còn rảnh để nghĩ về tính cách của A Lợi.



Xích Kỳ phất phới chao liệng, Lưu Khám phóng ngựa bay như tên, vừa chém giết binh sĩ Hung Nô vừa hét to.



Hắn hi vọng có thể tụ tập quân sĩ trong thành, thế nhưng trong chiến

trận hỗn loạn, toàn bộ Phú Bình đã thành một đống hỗn loạn. Binh sĩ Lão

Tần không tìm thấy tướng lĩnh, vội vàng ứng chiến. Mặc dù là trung quân

tinh nhuệ, nhưng đối diện với binh sĩ Hung Nô điên cuồng, dũng mãnh

không sợ chết này, không tránh khỏi hoang mang. Càng không cần nói đến

những người già phụ nữ trẻ nhỏ sức trói gà không chặt đang kêu gào...



- Khám ca cứu đệ!



Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lưu Khám quay đầu lại nhìn, không xa, Lữ Thích Chi đang bị bốn năm tên binh sĩ Hung Nô bao vây, vô cùng nguy

hiểm.



- Tiểu Trư đừng sợ, ta tới đây!



Ngựa Xích Thố hí vang một tiếng, bỗng nhiên giơ chân đứng thẳng lên. Sau khi tránh sự tấn công của một tên binh sĩ Hung Nô, móng sắt hung hãn

đạp vào đầu đối phương, khiến tên binh sĩ Hung Nô vỡ toang đầu, xoay

người ngã xuống đất. Lưu Khám thuận thế phủ phục trên lưng ngựa, hai

chân treo vào trong bàn đạp, Xích Kỳ giơ ra quét sạch nghìn quân, một

tia máu phun ra. Ba tên binh sĩ Hung Nô đầu rơi xuống đất.



Giống như một tia lửa mãnh liệt, xông lên.



Xích Kỳ ra một chiêu chặt bốn bên, chém ngã những tên Hung Nô bao vây Lữ Thích Chi. Xích Thố đã đến trước mặt Lữ Thích Chi.



- Tiểu Trư, lên ngựa... Theo ta!



Đã không còn thời gian hỏi Lữ Thích Chi có bị thương hay không, Lưu Khám lấy giọng điệu của mệnh lệnh nghiêm nghị quát.



Lữ Thích Chi không nói thêm lời nào, xoay người bám vào con chiến mã vô

chủ, sau khi lên ngựa, thuận tay cầm lên một thanh trường mâu, đi theo

phía sau Lưu Khám.



- Ta là Lưu Khám, mau mau tập hợp cùng ta, đẩy lùi quân Hung Nô mọi rợ!



Tiếng hét như tiếng sấm, rất nhanh bị tiếng hô “giết” che lấp.



Nhưng, Trần Đạo Tử đang bảo vệ Lý Thành, đem theo mấy chục tên thân binh đến phía trước Lưu Khám.



- Quân hầu, Phú Bình không trụ được nữa rồi. Rút lui thôi.



Rút lui, nói sao mà dễ như vậy?


khoảnh khắc tiếng hát vang lên, trong thành Phú Bình, không ngừng vang

vọng lại bài quân ca của Lão Tần nhân. Lão Tần nhân mệt mỏi rã rời, mang theo thương tích đầy người, giơ binh khí đã sứt mẻ, hung hãn nhào về

phía đối phương. Giống như... Người Hung Nô ở trước mắt, chẳng qua chỉ

là một đám gà nặn bằng đất, chó làm bằng ngói vậy!



Tê...



A Lợi như hít phải ngụm khí lạnh.



- Đại vương hà cớ gì phải như vậy?



A Lợi nhìn tử thi trên khắp mặt đất, chỗ hoang tàn đổ nát kia, những thi thể bị moi gan mổ bụng, nhẹ nhàng nói:



- Nếu như người Trung Nguyên đều như thế này, hi vọng ngựa Hung Nô ta

đạp bằng trung nguyên, mãi mãi không thể trở thành hiện thực... Đám Tần

mọi rợ này, thật sự là dũng sĩ, đáng được kính phục.



Những người bên cạnh đều im lặng không nói!



“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường.



Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.



Dữ tử giai hành!|



Lúc mà những đồng đội bên cạnh, ai nấy đều ngã xuống, Nam Vinh Tú vừa buồn, vừa thoải mái...



- Hồ mọi rợ, hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta? Hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta!



A Lợi mặt biến sắc, trầm giọng hô:



- Lấy cung tiễn cho ta!



Tự có binh Nô đem một cây cung phôi sắt Bát Thạch, A Lợi giương cung cài tên, nhắm trúng vào Nam Vinh Tú đang ra sức chém giết trong đám loạn

quân, y cắn chặt răng, mở cung như trăng đầy tháng. Mũi tên sắc bén, rít thành tiếng trong không trung, đâm trúng ngực Nam Vinh Tú.



Chỉ thấy Nam Vinh Tú dường như đã mất cảm giác, ông giơ tay lấy kiếm

chặt đứt mũi tên, thuận thế bỗng nhiên khua trường mâu, khiến một tên

binh sĩ Hung Nô không nhảy qua được. Mũi tên này đương nhiên cũng có ảnh hưởng.



Động tác của Nam Vinh Tú rõ ràng đã có chút chậm chạp, trường mâu bảy tám chi hung hãn đâm xuyên qua người ông.



- Hồ mọi rợ, có thể thấy khí phách Lão Tần quân của ta!



Nam Vinh Tú bỗng gào lên một tiếng, dọa cho binh sĩ Hung Nô xung quanh

sợ lui về phía sau, tay ông giữ trường mâu, đứng thẳng dưới thành, trên

mặt vẫn nở một nụ cười.



Một gã người Hung Nô nhấc mâu lên đâm, Nam Vinh Tú đứng hiên ngang trong vũng máu.



Những tên Hung Nô còn lại ùa lên, lúc đang định dùng đao phanh thây Nam Vinh Tú, chợt nghe tiếng A Lợi hét lên:



- Tất cả dừng tay!



Y dẫn bộ khúc đến gần thi thể, nhìn thi thể Nam Vinh Tú.



Sau một hồi trầm tư, y nhẹ nhàng nói:



- Đây là một dũng sĩ tài giỏi, các ngươi không được phá hủy thân thể hắn, theo lý nên hậu táng mới phải.



Lúc này, tiếng hò hét bên trong thành Phú Bình đã dần dần dừng lại...



Ánh trời chiều như máu, chiếu lên đống hoang tàn trong thành Phú Bình, hiện ra ánh sáng vô cùng quái dị.