Hình Đồ
Chương 209 : Quyết chiến sắp bắt đầu
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Choang!
Bình rượu rơi ra khỏi tay của Mông Điềm, vỡ thành từng mảnh...
- Phú Bình, thật sự bị phá rồi ư?
Thám báo quỳ ở trước sân, hồi báo:
- Khởi bẩm Thượng tướng quân, tin tức vô cùng chính xác. Năm ngày trước, quân Hung Nô đào thông hầm, tạo thành ba lỗ thủng trên tường thành Phú
Bình. Nhân mã trong thành ra sức chống lại, nhưng không biết làm thế nào khi binh mã Hung Nô số lượng quá lớn, cuối cùng chỉ có thể thoát vòng
vây mà ra ngoài. Quân Hầu Lưu Khám của Lão Bi Doanh, thống lĩnh nhân mã
bản bộ từ thành nam phá vòng vây ra ngoài. Hai vị công tử dẫn bộ quân từ thành đông xông ra, sau đó không còn tin tức gì nữa...
Quân Hầu Phú Bình Nam Vinh Tú chết trận...
Cả thành hơn sáu nghìn bách tính, tất cả đều bị giết. Bây giờ, Tả Hiền
Vương Hung Nô A Lợi đã chỉnh đốn binh mã, đột nhập Bắc Địa, tiến về phía Nghĩa Cừ.
Trong lòng trống rỗng, Mông Điềm ngồi ngẩn người, hồi lâu sau mới nói ra ba từ:
- Thăm dò tiếp!
Thám báo đi ra khỏi đại đường, còn Mông Điềm vẫn ngồi ngay ngắn ở phía
xa. Từ chiến lược mà nói, thành Phú Bình bị phá, cũng có nghĩa là kế
sách của lão hoàn thành một nửa rồi.
Tiếp theo, phải xem Triệu Bình hành động như thế nào.
Nếu như hành động bên Triệu Bình đủ nhanh, sự sắp xếp của Mông Điềm cũng hoàn toàn thành công. Đối với năng lực của Triệu Bình, Mông Điềm không
hề có chút nghi ngờ. Thế nhưng, nhìn thấy đại thắng đến gần, trong lòng
Mông Điềm lại không hề có chút vui vẻ. Ngược lại, lão cảm thấy vô cùng
nặng nề.
Phú Bình bị phá rồi!
Mấy nghìn tính mạng, sau khi khổ sở chống lại gần ba mươi ngày đêm, cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Thật ra, bọn họ căn bản không cần chết. Nếu như Mông Điềm và Triệu Bình
có thể phối hợp hành động, dành cho Phú Bình một chút, cho dù là một
chút ủng hộ, bách tính Phú Bình sẽ không chết. Lần này trận chiến chống
quân Hung Nô cứ coi như là thắng, Mông Điềm cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì thắng lợi lần này được xây dựng trên tính mạng của mấy nghìn người..
Chiến tranh mà, sao có thể không chết người? Mông Điềm cũng là người
thân chinh trăm trận, người chết đã gặp qua nhiều không đếm nổi. Nhưng
không có một lần nào, lại khiến lão ngỡ ngàng và phiền não như lần này.
Lão hình như hiểu được, năm đó lúc Vương Tiễn làm chủ soái, tại sao
Lưu Khám trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhìn thấy người Hung Nô trận
tuyến hỗn loạn, lập tức quất hông ngựa Xích Thố, ngựa Xích Thố tung vó
hí vang. Người dựa vào phía sau ngựa, hai chân đạp vào bàn đạp, ngựa như rồng, người như hổ, giống như một đám lửa cháy mạnh, dán vào mặt đất mà xông lên.
Hai người Trần Đạo Tử và Lữ Thích Chi vội vàng theo sau, một trăm kỵ quân bắt đầu tấn công.
Tốc độ của ngựa Xích Thố nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã đến phía trước quân Hung Nô.
Xích Kỳ dao động, giống như đám lửa cháy rừng rực. Chỗ mà Lưu Khám đến,
chỉ thấy máu thịt phun ra, chân tay rụng ra rơi đầy mặt đất. Tiếng khóc
thét thê lương vang vọng cả bầu trời. Khâu Phù Vưu đang chỉ huy binh mã
phòng ngự đội quân Mông Tật, không ngờ lúc này Lưu Khám lại bắt đầu tấn
công.
Lúc y phản ứng lại, Lưu Khám đã đến trước mặt y.
- A!
Khâu Phù Vưu không nén nổi hét lên một tiếng kinh hãi, nhấc thanh trường đao đang định phản kích, Lưu Khám đã tới trước mặt y. Xích Kỳ giương
cao lên, một chiêu tung lửa lên trời. Lưu Khám dồn lực toàn thân, bỗng
dưng bật mạnh dậy trên lưng ngựa. Xích Kỳ thuận thế rơi xuống, xé gió
rít lên một tiếng, đâm về phía Khâu Phù Vưu. Khâu Phù Vưu giơ trường mâu lên đỡ, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, Xích Kỳ sắc bén khiến trường
đao đứt đôi, theo quán tính cực lớn bổ xuống, “bụp” một tiếng, máu tươi
phun ra... Khâu Phù Vưu đáng thương đã bị Lưu Khám một chiêu chẻ ra làm
hai.
Lúc này, Lý Thành chỉ huy trung quân đánh lén ngược trở lại.
Quán Anh và Phàn Khoái giống như hai con hổ tấn công từ một phía khác,
giết cho quân Hung Nô máu chảy thành sông, nhếch nhác chạy.
- Hồ mọi rợ rất nhanh sẽ đuổi đến, chúng ta vào núi trước đã... Sau khi vào núi, chúng ta nghĩ cách khác.
Mông Khắc vô cùng tỉnh táo, to tiếng nhắc nhở Lưu Khám.
Lưu Khám cũng biết, hiện giờ không phải lúc để nói. Thế nên hắn gật gật đầu với mọi người, hội tụ lại, chạy về phía Tử Ngọ Lĩnh.
Lần này tốc độ hành quân đã tăng lên đáng kể.
Cũng phải cảm ơn Khâu Phu Vưu đã đem tới đây rất nhiều ngựa, khiến cho
rất nhiều người không cần chạy bộ nữa. Mặc dù không đủ mỗi người một
ngựa, nhưng một ngựa hai người ngồi thì có thừa. Trước giờ tý, đám người Lưu Khám đã trốn vào trong Tử Ngọ Lĩnh.
A Lợi sau khi biết tin Khâu Phù Vưu đã bị giết chết liền huy động binh
lính đuổi tới, nhưng đám người Lưu Khám đã dẫn bình mã chạy trốn, không
còn dấu vết nào.